Hàn Trạch Vũ vội vàng cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, trong lòng hưng phấn nhảy lên.
"Này, Tiếu Tiếu, em đang ở đâu? Điện thoại di động sao lại tắt máy?"
"Trạch Vũ, em không sao, em ở cùng chỗ với Duy Duy, bây giờ em còn có chút chuyện, nhưng tối nay em sẽ trở về, anh đừng lo lắng cho em."
Âm thanh dịu dàng của Lãnh Tiếu Tiếu vang lên trong điện thoại, trong nháy mắt dập tắt đám cháy trên mặt của Hàn trạch Vũ.
Giống như cho dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần có cô, Hàn Trạch Vũ anh đều cảm thấy an tâm.
"À, được rồi, lúc này em về thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em?" Hàn Trạch Vũ có hơi cô đơn nói.
Hôm nay, vào giờ khắc này hơn hết bất kỳ thời điểm khác anh hy vọng có thể ôm cô vào trong ngực, bởi vì loại cảm giác mất đi cô quá mạnh mẽ.
Kể từ sáng hôm nay sau khi nghe lời nói của Hàn Á Minh, cả ngày anh đều không có tập trung được, cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Vừa tan tầm anh vội vã chạy về nhà, nhưng lại không nhìn thấy cô, cảm giác thất vọng cùng sợ hãi làm cho anh rất khó chịu.
"Không cần Trạch Vũ, em tự bắt xe về, em sẽ cẩn thận mà!" Lãnh Tiếu Tiếu cự tuyệt ý tốt của Hàn Trạch Vũ.
Bởi vì cô không muốn cho Trạch Vũ biết mình đang ở cùng Gia Di, dù sao Gia Di cũng là vợ của Tần Phi, cho nên tránh cho anh nghĩ đến việc gì đó lại ghen tức loạn lên.
"Được rồi, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, còn nữa không cho phép tắt máy." Hàn Trạch Vũ bá đạo nói xong, lại lộ ra nồng nặc cưng chiều.
"Ừ, biết rồi, Tổng giám đốc đại nhân?"Lãnh Tiếu Tiếu cười ngọt ngào, cảm giác được người ấy quan tâm thật là tốt.
Hai người lưu luyến nói lời từ biệt, rốt cuộc cũng cúp điện thoại.
Hàn Trạch Vũ thỏa mãn lộ ra đường cong đẹp nơi khóe mắt, khởi động xe đi.
Lãnh Tiếu Tiếu cũng cất điện thoại di động, trên mặt tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Ở chỗ không xa Hạ Gia Di nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào của Lãnh Tiếu Tiếu, cũng thấy vui vẻ lây, nếu như cô ấy có nơi chốn tốt như thế, thì cuộc hôn nhân của mình và Tần Phi sẽ càng thêm vững chắc ?
Lãnh Tiếu Tiếu đi tới trước mặt Hạ Gia Di, hơi cong môi một cái, "Chúng ta đi thôi?"
Lúc Lãnh Tiếu Tiếu ngồi vào trong xe của Hạ Gia Di được một lúc thì cô một chiếc Benz màu đen nhanh chóng chạy qua họ, gò má anh tuấn của Hàn Trạch Vũ không đợi Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy, đã biến mất ở trong màn đêm.
————– tử tiết thu phân cắt —————
Đi tới quán trà Tú Ngọc, một nơi rất lịch sự tao nhã, Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt nặng nề của Hạ Gia Di cô mở miệng nói trước.
"Gia Di, sao rồi hả ? Chuyện gì mà có liên quan đến Trạch Vũ ?"
"Đúng, Tiếu Tiếu, chuyện này còn có liên quan đến Tần Phi nữa." Gia Di uống một hớp trà, thở dài một tiếng.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Gia Di có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Cô nói Tần Phi cùng Trạch Vũ liên quan như thế nào?"
"Tiếu Tiếu, cô hiểu Tần Phi bao nhiêu?" Gia Di chậm rãi mở miệng nói.
Rõ ràng cô ấy cũng không biết mối thù hận giữa Tần Phi cùng Hàn thị. Nếu không, cô ấy sẽ không kinh ngạc như vậy.
Tần Phi không có nói cho cô ấy biết bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng anh, nhưng lại nói ình, đây có phải là mình đã có một vị trí nhất định trong lòng anh ấy?
Anh ấy muốn sống cùng mình cả đời?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Gia Di cảm thấy vui vẻ .
"Cô muốn nói cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Gia Di có hơi không hiểu.
"Về thân thế của Tần Phi? Cô có gặp người thân của anh ấy chưa?"
"Thân thế? Người thân?"
Vẫn đề mà Hạ Gia Di nói khiến Tiếu Tiếu nghĩ mà cười trừ, biết anh ấy mấy năm rồi, nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới người nhà cả. Có lần cô đã hỏi anh thế nhưng anh lại không trả lời, trên mặt lộ ra hận ý nồng nặc khiến Tiếu Tiếu cảm thấy rất sợ hãi.
Từ lần đó về sau Lãnh Tiếu Tiếu cũng không hỏi lại anh.
"Đúng, bởi vì ba của anh ấy lần đầu tiên đầu tư kinh doanh bị người khác hãm hại, cho nên phá sản rồi sau đó tự sát. Mà mẹ của anh ấy. . . . . ." Hạ Gia Di dừng lại, không nói nữa. T7sh.
Bởi vì vậy Tần Phi rất đau lòng, thì ra đằng sau cái vẻ mặt lạnh lùng vô tình này lại có nhiều cay đắng như vậy.
"À? Vậy mẹ anh ấy đâu?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Hạ Gia Di, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn.
Cô đột nhiên hiểu ra, trước kia Tần Phi vẫn nói còn có chuyện anh chưa làm xong, như vậy là anh ấy đang nói về chuyện này, việc này nhất định có liên quan đến cái chết của ba Tần Phi, mà lúc anh chọn Hạ Gia Di cũng có nguyên nhân. . . . . .
Trong nháy mắt Lãnh Tiếu Tiếu đã sáng tỏ.
Hạ Gia Di nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, hiểu trong lòng cô ấy đang nghĩ tới điều gì, Gia Di thở dài một tiếng nhìn mắt Tiếu Tiếu thản nhiên nói.
"Đúng, đúng như cô suy nghĩ, lúc anh ấy chọn tôi, thì ra là vì nguyên nhân đó."
Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn vẻ thản nhiên của Hạ Gia Di, "Chẳng lẽ cô không để ý sao?"
"Để ý, tôi rất để ý, nhưng mà đó là trước kia. Mặc dù biết anh ấy có mục đích mới lấy tôi, nhưng tôi cũng nguyện ý ở lại bên cạnh anh ấy, ít nhất tôi còn có chỗ mà anh ấy cần. Tôi yêu Tần Phi, rất thích ânh, cho nên cho dù anh ấy làm tất cả những điều đó tôi đều cam tâm tình nguyện."
"Tôi cũng đã từng rất hận cô, rất ghen tỵ với cô, tại sao cô có thể chiếm cứ cả trái tim của anh ấy? Nhưng mà kể từ khi tôi gặp cô lần đó, tôi mới hiểu được anh ấy yêu cô là bởi vì cô thật đáng giá để anh ấy yêu."
Hạ Gia Di chân thành nói xong, cô thật sự cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu là người con gái lương thiện, nếu như bại trong tay cô mình cũng tâm phục khẩu phục.
"Gia Di, giữa chúng tôi không có gì cả?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Gia Di, vội vàng giải thích.
"Không, Tiếu Tiếu, tôi không có nghi ngờ những thứ này, tôi tin tưởng cô? Nhưng mà cô có biết người hãm hại cha của anh ấy là ai không?".