Sáng hôm sau.
Sáng sớm Hàn Trạch Vũ liền bị điện thoại hết sức khẩn cấp của Hàn Á Minh kêu dậy từ trong chăn.
"Cha, sáng sớm có chuyện gì à?" Hàn Trạch Vũ ôm Lãnh Tiếu Tiếu thân thể mềm nhũn, hết sức không tình nguyện.
"Con lập tức trở về nhà họ Hàn cho cha? Cha có chuyện muốn nói với con." Đầu điện thoại kia, giọng Hàn Á Minh hết sức gấp gáp, còn mang theo không vui.
Hàn Trạch Vũ choàng y phục lên, từ trên giường ngồi dậy, Lãnh Tiếu Tiếu ôm anh, tựa đầu vào trước ngực của anh, một đôi tay nhỏ bé vô cùng không an phận vẽ vòng tròng ở trước ngực của anh.
"Chuyện gì không thể nói ở trong điện thoại? Cần trở lại sớm như vậy? Một lát nữa con còn phải đến công ty đấy."
Cứng buổi sáng cộng thêm Lãnh Tiếu Tiếu trêu đùa khiến Hàn Trạch Vũ có chút cháy, anh trừng mắt liếc Lãnh Tiếu Tiếu, giống như đang cảnh cáo cô: động nữa em nhất định sẽ chết?
Lãnh Tiếu Tiếu cười cười kiều mỵ, cảm thấy nhiệt tình như trụ của anh, tay nhỏ bé càng thêm không chút kiêng kỵ.
"Chuyện này quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì ở công ty, con lập tức trở lại cho cha." Nghe Hàn Trạch Vũ ra sức khước từ, lửa nóng trong người Hàn Á Minh bốc lên, ông rống về phía điện thoại.
Âm thanh cực lớn, ngay cả Lãnh Tiếu Tiếu một bên cũng nghe được rất rõ ràng.
Cô dừng động tác trên tay lại, ngồi dậy cầm lấy y phục một bên chuẩn bị phủ thêm, lại bị Hàn Trạch Vũ một thanh tháo ra.
"Được rồi, con biết rồi, bốn mươi phút sau sẽ tới?" Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, đánh về phía Lãnh Tiếu Tiếu.
"Này, đừng làm rộn, ba anh tìm anh nhất định là có việc gấp, anh nhanh đi đi?" Lãnh Tiếu Tiếu tránh né anh tập kích, tốt bụng nhắc nhở.
"Em muốn anh trở về trong trạng thái này sao?" Hàn Trạch Vũ nói qua đem nam tính của mình chống đỡ ở trên người của cô.
"Cái đó, cái này. . . . . .Không phải anh rất có tự chủ sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cười như không cười theo dõi anh, một bộ xem kịch vui.
"Tiểu yêu tinh, em cố ý sao? Tự chủ của anh quả thật rất tốt, nhưng hiện tại anh không muốn tự chế. Em đừng muốn nhìn kịch hay, mau tới đây tắt lửa, đừng lãng phí?" Hàn Trạch Vũ dứt lời kéo Lãnh Tiếu Tiếu qua lấn người mà lên.
"Không cần, a. . . . . . Đàn ông thối, vĩnh viễn không biết dịu dàng?" Lãnh Tiếu Tiếu chu miệng lên, quả đấm không xương giống như vải bông rơi trên vai Hàn Trạch Vũ.
"Đây không phải là lúc đuổi? Ha ha, chấp nhận một cái tốt lắm?"
"Ghét, anh. . . . . . A. . . . . . Ừ a. . . . . ."
Hàn Trạch Vũ biết Lãnh Tiếu Tiếu lại muốn thao thao bất tuyệt, anh xấu bụng cười cười, đột nhiên xông tới, một hồi khoái cảm, khiến lời Tiếu Tiếu định nói còn chưa kịp phát ra, liền thay đổi thành tiếng rên rỉ mất hồn. . . . . .
Nhà họ Hàn.
Trước bàn ăn sáng, Hàn Á Minh tức giận nhìn tờ báo, bữa ăn sáng phong phú ông một miếng cũng ăn không vô, Hàn phu nhân ưu nhã ngồi ở bên cạnh miệng nhỏ uống canh bò, ánh mắt thỉnh thoảng như có như không rơi vào trên người của Hàn Thi Dư.
Hàn Thi Dư cúi đầu, trên mặt rõ ràng là cô đơn.
Từ sau khi Lãnh Tiếu Tiếu trở lại, Trạch Vũ sẽ để cho cô ta trở lại nhà họ Hàn. Mặc dù cô một trăm không muốn, nhưng cô cũng không muốn xung đột chính diện cùng anh, cho nên, cô đánh lấy cớ ở bên cha mẹ để trở lại.
Cô ăn một miếng cũng không biết bữa ăn sáng này có vị gì nữa, toàn bộ tinh thần đều nhìn chằm chằm cánh cửa nơi xa kia, hy vọng có thể nhìn thấy Trạch Vũ trở về.
Hàn phu nhân nhìn Hàn Thi Dư thất hồn lạc phách, khóe môi nâng lên khinh thường.
Một hồi chuông ở ngưỡng cửa viện vang lên, Hàn Thi Dư nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc không rời.
"Cha, mẹ, Thi Dư? Chào buổi sáng?" Hàn Trạch Vũ sảng khoái tinh thần xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Mới vừa trải qua vuốt ve an ủi, từ trên mặt anh không nhìn ra chút mỏi mệt nào, ngược lại càng khiến anh tinh thần sáng láng.
Trên mặt anh tràn đầy hạnh phúc là bởi vì cô sao?
Hàn Thi Dư nhìn người đàn ông trước mắt tuấn lãng hoàn mỹ, trong lòng lại tràn đầy khổ sở.
"Con trai, ngồi đi, ăn điểm tâm chưa?" Hàn phu nhân nhìn Trạch Vũ, cái loại thương yêu đó phát ra từ nội tâm không có chút giả dối nào.
"Còn chưa có, nằm cái liền bị người khác từ trong chăn lôi lên, sau đó ngựa không ngừng vó chạy về, nào có thời gian ăn điểm tâm?" Hàn Trạch Vũ ở trước mặt mẹ, còn như đứa bé, anh quyệt miệng oán trách.
"Là con ngựa không ngừng vó chạy tới sao? Từ chỗ đó tới đây mất một giờ? Mình làm những thứ gì đừng tưởng rằng người khác không biết."
Hàn Á Minh nhìn vết hôn nơi cổ Hàn Trạch Vũ không vui nhíu mày, ông nhìn Thi Dư, khuôn mặt đã từng tràn đầy nụ cười lại hiện đầy ưu thương, ông không khỏi đau lòng.
"Cha, con không phải trẻ con, những chuyện này, cha cũng phải hỏi tới sao? Buổi sáng vận động hữu ích cả người khỏe mạnh. Sáng sớm cha đã tức gian lớn như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua mẹ con không có. . . . . . ?" Hàn Trạch Vũ cười du côn cố ý lưu lại nửa đoạn.
"Đồ khốn kiếp, bà nhìn con trai kìa? Nhạo báng cả cha nó." Hàn Á Minh nhìn bộ dáng đó của Hàn Trạch Vũ liền tức giận.
"Ơ, thẹn quá thành giận sao? Mẹ, mẹ không đúng rồi, mẹ nhin mặt ba con chưa thỏa mãn dục vọng kìa, làm hại con thành thùng xả giận của cha rồi. Thiệt là?"
Hàn Trạch Vũ cả gan nói tiếp, anh kéo cái ghế ra ngồi xuống, hướng về phía thức ăn trên bàn bắt đầu khởi động tiến công, buổi sáng hao phí thể lực hay muốn bù lại.
"Con trai, đừng nói mò, chính con gây họa bản thân còn không dọn dẹp, đừng trách mẹ không giúp con." Trên mặt mẹ Hàn cười cười ôn hòa, đối mặt đứa con trai này, cho tới bây giờ bà đều nói không ra một câu nói nặng.
"Con chọc ra họa gì? Sáng sớm liền bị dạy dỗ?" Hàn Trạch Vũ vừa ăn đồ, vừa ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi.