Trong phòng bệnh Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ nằm ở bên giường nặng nề ngủ, anh nắm thật chặt tay Lãnh Tiếu Tiếu, khẽ cau mày, giống như tâm tình đang ngủ cũng không cách nào yên ổn.
Hai hàng lông mi đen nhánh dày đặc như bàn chải nhỏ bắt đầu có chút rung rung, nháy nháy rốt cuộc mở ra.
Trần nhà trắng toát đầu tiên đập vào đáy mắt của Lãnh Tiếu Tiếu, khi cô thấy một bên giắt treo chai dịch truyền, cô đột nhiên quay đầu, thấy được một đầu tóc đen thui.
Là Trạch Vũ? Nhất định là anh?
Còn có tay của anh, nắm mình thật chặt, là ấm áp như vậy chân thật như vậy?
Đó không phải là ảo giác, thật sự là Trạch Vũ đến cứu mình?
Cô nhớ lại một màn kinh người kia, cô nhớ lại thân thể trần trụi làm người ta ghê tởm kiathể, còn có mặt của người đàn ông kia tràn đầy máu tươi . . . . . .
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống?
Cô không sạch sẽ rồi sao? Cô bị người đàn ông vô sỉ đó cưỡng hiếp, cô phải đối mặt với Trạch Vũ ra sao? Cô còn mặt mũi nào đi đối mặt với Trạch Vũ?
Không? Cô không muốn để cho Trạch Vũ nhìn thấy bộ dạng tàn phá này của bản thân?
Cô cẩn thận từ trong tay Trạch Vũ rút tay mình ra về nhổ xong ống truyền dịch, cô hết sức không muốn nhìn Hàn Trạch Vũ, mỗi lần nhìn anh thêm một cái, lòng của cô liền đau một lần, đau đến mức cô gần như không cách nào thở được?
Nhưng vừa nghĩ đến mình không sạch sẽ, cô khổ sở nhắm nghiền hai mắt, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống? Cô chậm rãi bò xuống giường ngã xuống đi ra ngoài cửa.
Thân thể yếu đuối lảo đảo tập tễnh mà đi, đột nhiên một hồi cảm giác mê muội đánh tới, thân thể của cô mềm nhũn, ở lúc cô cho là mình sẽ ngã trên mặt đất lúc, lại ngã vào một lồng ngực mềm nhũn.
"Lãnh tiểu thư? Cô làm sao vậy? Không việc gì chứ?" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai của cô.
Lãnh Tiếu Tiếu nheo mắt nặng nề như vậy, thấy một vị phu nhân cao quý.
Mình giống như không biết cô?
"Cô. . . . . . ?"
"Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu em ở đâu?"
Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối miệng mở cũng muốn hỏi cô là người nào, liền nghe được thanh âm Trạch Vũ nóng nảy lo sợ truyền đến.
Phu nhân nghe tiếng nhìn lại, dịu dàng gọi một tiếng?
"Trạch Vũ?"
"Mẹ? Mẹ sao mẹ lại đến đây? Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu làm sao em lại chạy ra ngoài? Mẹ đây là chuyện gì xảy ra?" Hàn Trạch Vũ thấy Tiếu Tiếu ngã nhào ở trong lòng mẹ, quả thật quá mức kinh ngạc, anh căn bản không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Mà Lãnh Tiếu Tiếu cũng bị một tiếng mẹ này của Hàn Trạch Vũ làm cho kinh ngạc cực kỳ, không biết làm sao.
"Trước tiên đem cô lên trên giường bệnh đi, thân thể của cô ấy rất suy yếu?" Hàn phu nhân hết sức săn sóc nói.
Hàn Trạch Vũ một tay ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu còn có chút sững sờ, đi về phía phòng bệnh. T7sh.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn phu nhân dịu dàng, đáy mắt lộ ra một tia không hiểu.
Bà ấy làm sao sẽ biết mình? Bà ấy làm sao lại biết mình ở chỗ này? Là Trạch Vũ nói cho bà ấy biết sao?
Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, hiểu cô có nghi ngờ giống bản thân.
"Mẹ, mẹ trước tiên ra ngoài một chút?" Hàn Trạch Vũ nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Hàn mẹ thân thiết liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ, dịu dàng nói, "Mẹ nghe nói Lãnh tiểu thư bị thương, cho nên đến xem một chút."
"Mẹ làm sao biết?" Thanh âm Hàn Trạch Vũ đột nhiên có chút cứng rắn, anh ánh mắt hoài nghi nhìn bà, giống như chất vấn bà.
"Trạch Vũ, con nên biết, chỉ cần mẹ muốn biết, cũng không có chuyện gì có thể giấu giếm được mẹ, không phải sao?" Thanh âm Hàn mẹ dịu dàng như cũ, nhưng trong lời nói lại mang theo một cỗ lạnh lùng mạnh mẽ.
"Mẹ? Thật sự không phải là mẹ?" Hàn Trạch Vũ cau mày, hình như vẫn còn có chút không tin.
"Mẹ không cần thiết lừa con, đang nói..., mẹ vì gì phải làm như vậy? Vì muốn tổn thương con trai của mẹ sao?" Trong thanh âm dịu dàng của Hàn mẹ, có vẻ tức giận.
"Thật xin lỗi, mẹ, con. . . . . ."
"Con trai, chuyện này mẹ sẽ không trách con. Nhưng mà, con đều lớn như vậy, tại sao vẫn không phân rõ nặng nhẹ đây? Con biết hôm nay báo chí cũng viết những gì không?"
"Mẹ, Tiếu Tiếu côấy bị thương thành như vậy, con thật sự không có cách nào bỏ lại cô ấy và đính hôn với người phụ nữ khác." Hàn Trạch Vũ hết sức miễn cưỡng nói.
"Không phải là làm một vở kịch sao? Đàn ông có lúc cuối cùng nhất định phải chịu đựng một chút chính mình không muốn chịu đựng, hiểu không?" Hàn mẹ hết sức nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, trên người có cỗ khí phách bẩm sinh.
"Mẹ? Mẹ cũng biết? Thi Dư nói ẹ?"
"Không ai nói ẹ biết, con trai chính mẹ sinh ra, mẹ sẽ không biết hay sao? Chỉ sợ con quậy như vậy một phát, chuyện sẽ càng ngày càng hỏng bét, nếu như mà mẹ đoán không sai, hiện tại bên ngoài Hàn viên nhất định là một đống phóng viên, mà ba coni nhất định sẽ trực tiếp tuyên bố hủy bỏ đính hôn là bởi vì hai đứa muốn trực tiếp kết hôn."
"Cái gì? Mẹ? Vậy mẹ tại sao không ngăn cản cha?"
Hàn Trạch Vũ nghe được lời của mẹ sắc mặt đại biến, rất dễ nhận thấy, lấy mẹ mình rất hiểu rõ đối với ba, như vậy xử lý chuyện này, rất giống phong cách của ông.
"Vậy con cảm thấy có phương pháp gì tốt hơn có thể giải quyết chuyện này không?"
"Con. . . . . ?"
Hàn Trạch Vũ hiện tại thật sự là hối hận muốn gặp trở ngại, sớm biết như vậy bất kể như thế nào cũng không nên dùng chuyện đính hôn này đến dập tắt sóng gió .
Hiện tại thật là sóng trước chưa tan, sóng sau lại tới?
"Được rồi, con trai, tất cả chắc chắn sẽ có phương pháp xử lý, chúng ta trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Lãnh tiểu thư đó giống như rất kháng cự con?"
Hàn mẹ ý tốt nhắc nhở con trai, đáy mắt lại lộ ra một nụ cười âm mưu.
"Mẹ, mẹ trước tiên trở về đi. Con sẽ xử lý tốt , cô ấy là tâm tình bị thương không ổn định."
Trạch Vũ có chút hiểu suy nghĩ của Lãnh Tiếu Tiếu, vừa nghĩ đến lúc trước cô chịu tội, anh liền hận không được muốn giết người.
"Được rồi, con trai, gửi lời thăm hỏi của mẹ đến Lãnh tiểu thư, mẹ đi về trước đây, mặc kệ con lựa chọn gì, mẹ đều là ủng hộ con?"
"Mẹ, cám ơn mẹ?" Lấy được khích lệ của Hàn mẹ, tâm tình Hàn Trạch Vũ đột nhiên trở nên sáng sủa rất nhiều.
Hàn mẹ ôn hòa vỗ vỗ vai Hàn Trạch Vũ, ưu nhã xoay người rời đi.
Nghe được thanh âm cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng, Hàn phu nhân quay đầu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đáy mắt lộ ra một hận ý nồng nặc.
Lãnh Hàm Tiếu, coi như cô chết, cô cũng phải chiếm cứ ở trong lòng Á Minh, lần này, tôi tuyệt không cho con gái cô trở lại cướp đi con tôi?
Tuyệt đối không cho phép? Vì Trạch Vũ của tôi.