Đối mặt với chế nhạo của Hàn Trạch Vũ, miệng Giang Lâm mở rộng, lại không phát ra âm thanh nào. Trong lòng anh có chút buồn.
Bất kể người nào thấy hình ảnh này trước mắt, cũng biết tối qua trong căn phòng này phát sinh chuyện gì.
Mặc dù biết rõ ràng trong lòng Tiếu Tiếu căn bản không có vị trí của mình, nhưng tận mắt thấy cô chân thật thuộc về người đàn ông khác, vẫn cảm thấy hết sức chua xót.
Giang Lâm nhíu mày thật chặt, trầm mặc.
“Giang đại ca, anh đã đến rồi?”. Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Giang Lâm thấy mặt Lãnh Tiếu Tiếu ở bên cửa kia, có chút ngượng ngùng nhìn anh. Anh thu hồi cảm giác mất mác của mình, nâng lên nụ cười ôn hòa.
“Anh sợ em quên mất việc thăm viện trưởng Tần, cho nên mới đi lên bảo với em”. Giang Lâm có chút không tự nhiên giải thích.
“Em nhớ rõ, Giang đại ca, vậy chúng ta đi thôi chứ?”. Lãnh Tiếu Tiếu vừa đổi lại giầy, vừa cầm lấy túi.
Hàn Trạch Vũ kéo túi của cô lại, trợn mắt nhìn chằm chằm Giang Lâm.
“Không cho đi.”
“Trạch Vũ, đừng náo loạn, giờ muộn rồi đấy”. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Giang Lâm một cái, thấp giọng nói qua với Hàn Trạch Vũ.
“Muốn đi thì chi bằng chúng ta cùng đi được không?”. Hàn Trạch Vũ kiên trì, anh cực kỳ ghét tên con trai này nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cười, ghét cực độ.
Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh đá bạo như vậy khiến người ta không cách nào kháng cự.
“Vậy anh cũng nhanh đi thay quần áo đi chứ?”
Lãnh Tiếu Tiếu nhăn mày lại, trong lòng thầm than, người đàn ông này nhìn thì trầm ổn, thế mà lại có lúc như đứa bé nổi cơn.
“Em thân yêu, chờ anh, một tí là được rồi”. Hàn Trạch Vũ mang trên mặt nụ cười chiến thắng, cúi người hôn lên môi Lãnh Tiếu Tiếu một cái rồi nhanh chóng vào phòng ngủ.
Đối mắt với cử động cố ý lỗ mãng của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu không được tự nhiên, cô hết sức khó xử nhìn Giang Lâm, không biết mở miệng thế nào.
“Tiếu Tiếu, anh ở dưới lầu chờ em”. Giang Lâm nhìn bộ dạng Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở, săn sóc nói.
“Ừ, được rồi, thật xin lỗi Giang đại ca”.
“Tiếu Tiếu, em không có lỗi gì với anh, biết không? Chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi”. giọng nói của Giang Lâm có chút nặng, xoay người chạy ra hướng thang máy.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói của Giang Lâm, ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của Giang Lâm biến mất trong thang máy.
Hàn Trạch Vũ thay quần áo, tinh thần rực rỡ hẳn lên, anh vừa chạy ra liền nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu sững sờ nhìn chằm chằm về phía thang máy, trong lòng dâng lên tia ghen tức.
“Anh ta đi rồi sao? Coi như biết điều. Thế nào? Vẫn không bỏ được?”. âm thanh của Hàn Trạch Vũ không vui từ phía sau truyền đến.
“Giang đại ca ở dưới lầu chờ em”. Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu lại, đối mắt với khuôn mặt ghen tức của Hàn Trạch Vũ, bất đắc dĩ nói.
“Kêu nghe thật thân thiết, nghe thấy ghét! Đi, gặp xong viện trưởng Tần, lập tức cùng anh trở về”. Hàn Trạch Vũ bá đạo ra lệnh.
“Trạch Vũ, anh có thể đối với Giang đại ca tốt hơn một chút được không? Ngày hôm qua vì cứu em mà anh ấy bị thương, sáng sớm hôm nay tới đây, còn phải xem sắc mặt của anh đấy”. Lãnh Tiếu Tiếu nghĩ tới mặt cô đơn của Giang Lâm, trong lòng có tia đau xót.
“Cứu em? Em làm sao vậy?”. Hàn Trạch Vũ nhớ tới lúc hôm qua gặp Giang Lâm, trên người anh ta có chút vết máu thì phải.
“Ngày hôm qua em gặp phải bọn cướp, là Giang đại ca cứu em, cánh tay của anh ấy còn bị thương”.
“Thật sao? Bọn cướp?”. Hàn Trạch Vũ vừa kéo Lãnh Tiếu Tiếu đi về phía thang máy, trong lòng liên tiếp nghi hoặc.
“Đúng, vì thế, chúng ta nên cảm ơn Giang đại ca, anh đừng ghen lung tung, mở miệng đả thương người”.
Hàn Trạch Vũ không nói gì, trong lòng suy tư chút gì khác.
Đi tới dưới lầu, Hàn Trạch Vũ buông Lãnh Tiếu Tiếu ra chạy tới phía Giang Lâm.
“Việc cướp hôm qua là có chuyện gì xảy ra vậy? Theo phán đoán của anh thì đây chỉ là cướp bóc đơn thuần sao?”
Giang Lâm nghe lời nói của Hàn Trạch Vũ, nghe thấy có vẻ khẩn trương, anh nghiêm túc nhìn Hàn Trạch Vũ chằm chằm, “Anh nói trước cho tôi biết, anh thật yêu cô ấy sao?”
“Cái này không có liên quan tới anh”. Hàn Trạch Vũ không trả lời thẳng thắn.
Tại sao tất cả mọi người đều hỏi anh về vấn đề này? Chữ “yêu” quan trọng đến vậy sao? Hàn Trạch Vũ trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.
“Cái này tất nhiên có liên quan tới tôi, cô ấy yêu anh, nếu như anh không yêu cô ấy, xin mời cách xa cô ấy ra”. Gương mặt Giang Lâm nghiêm túc.
“Tôi là cái gì mà phải nghe anh?”
Hàn Trạch Vũ khinh thường nhìn Giang Lâm, giọng nói ra lệnh này khiến anh rất khó chịu, đặc biết là ánh mắt của anh ta vòng qua mình, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiếu Tiếu ở nơi xa kia.
“Bởi vì tối hôm qua không phải là cướp bóc, mà là cố ý bắt cóc. Mặc dù bây giờ tôi còn chưa có chứng có chứng minh chuyện này có liên quan tới anh, nhưng, nhìn Tiếu Tiếu sống đơn giản, trừ anh ra, căn bản không có nguy hiểm nào”. Ánh mắt Giang Lâm gắt gao khóa chặt ở khuôn mặt khẽ biến đổi của Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ bởi vì lời nói của Giang Lâm mà sắc mặt thấy khó coi, thật như cảm giác của anh, ngày hôm qua tất cả cũng không phải bắt cóc đơn thuần.
“Anh có đầu mối gì sao?”. Hàn Trạch Vũ không có phản bác lại lời nói của Giang Lâm, nghĩ đến việc này cố ý, giọng điệu của anh có chút nặng nề.
“Tạm thời chưa có, chỉ là, tôi đã thấy hai người kia, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
Giọng của Giang Lâm hết sức kiên định, mặc dù địa vị có chút khác biệt, nhưng trên người anh tản ra khí thế khiến Hàn Trạch Vũ cũng hơi chấn động.
“Hi vọng một ngày sẽ sớm có kết quả”. Hàn Trạch Vũ nói xong, liếc mắt nhìn cánh tay Giang Lâm.
“Bị thương như vậy có nặng không?”
Giang Lâm đối mặt với lời đột nhiên thăm hỏi của Hàn Trạch Vũ, có chút không thích ứng, anh sửng sốt một chút, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Không có việc gì. Anh đưa Tiếu Tiếu đi bệnh viện đi, nói cho cô ấy tôi còn chút việc, về trước đây”. Giang Lâm liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu rồi xoay người, chạy về hướng xe mình.
Lãnh Tiếu Tiếu thấy Giang Lâm đi, nhanh chóng chạy tới, có chút tức giận nhìn Hàn Trạch Vũ điên cuồng kêu lên.
“Giang đại ca đi là sao? Hàn Trạch Vũ, anh nói với anh ấy cái gì à?”