"Tại sao anh không thể tới? Chỉ có người đàn ông vừa nãy mới có thể tới sao?" Hàn Trạch Vũ híp lại con ngươi hẹp dài, hết sức khắc chế lửa giận.
Anh không có để ý tới Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, tự nhiên đi vào nhà, thân thể thon dài hết sức ưu nhã ngã trên ghế sa lon, anh nhìn chung quanh phòng một phen, thấy trên bàn có bó hoa hồng chói mắt.
Xem ra vài ngày không thấy, những ngày sau này cô gái này vẫn còn rất thoải mái. Dường như cho tới bây giờ bên cạnh cô không có thiếu đàn ông.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ trên ghế sa lon, hình như còn có chút cảm giác rơi vào trong sương mù, cô đóng cửa lại, đứng cửa không dám đến gần.
"Tới đây?" Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu ngơ ngác, có chút không nhịn được mở miệng nói.
"Hả? Cái đó. . . . . . Trạch. . . . . . Trạch Vũ, anh uống hay không uống nước?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn con ngươi Hàn Trạch Vũ ẩn nhẫn, cô có chút sợ, cô nhìn chung quanh, cố gắng hòa hoãn không khí khẩn trương này.
"Anh nói, tới đây?" Hàn Trạch Vũ nhìn dáng vẻ cô kì kèo mè nheo, tức giận rống lên.
Nhớ nhung những ngày qua đè nén ở trong lòng, thật vất vả thấy cô, lại thấy cô cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm, lửa giận còn không có tiêu hết, cô lại đề phòng anh giống như phòng sói, thật là khiến người ta vô cùng tức giận.
Rất dễ nhận thấy, tiếng hô của Hàn Trạch Vũ hù ngã Lãnh Tiếu Tiếu, cô gian nan di chuyển bước chân, từ từ đến gần anh.
"A. . . . . . ?"
Hàn Anh Trạch Vũ nhìn thân thể cô từ từ đến gần, anh chợt ngồi dậy lôi cô đến, cô kinh hô một tiếng, ngã vào ngực của anh.
Nghe nhịp tim có chút rối loạn, ngửi hơi thở quen thuộc, tâm Lãnh Tiếu Tiếu run sợ một hồi. Ý thức được lòng của cô lại không có tiền đồ đến gần anh, Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng muốn đứng lên.
Trong ngực Hàn Trạch Vũ mềm mại, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, thân thể anh một hồi nóng ran, kích tình những ngày qua trong nháy mắt bộc phát, anh một tay đặt cô ở phía dưới, cúi đầu hôn lên môi có chút lạnh lẽo của cô.
"Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . ." Nghĩ tới đêm đó anh thô bạo đối với mình, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu liền dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô theo bản năng cự tuyệt. Khí lạnh đến gần.
Mà Lãnh Tiếu Tiếu cự tuyệt hoàn toàn đốt lửa giận Hàn Trạch Vũ khắc chế, anh tính trừng phạt hung hăng cắn đau môi cô.
"A. . . . . . Đau?" Một hồi đau cảm giác tan lòng nát dạ truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được kêu lên.
"Anh nói rồi, không cho người đàn ông khác hôn em, nhưng em thật giống như không hề nhớ một chút nào." Hàn Trạch Vũ lãnh khốc nhìn dấu răng thật sâu trên môi cô phát ra vết máu.
"Em không có?" Lãnh Tiếu Tiếu cảm nhận được quanh thân Hàn Trạch Vũ phát ra tức giận, còn có gương mặt anh âm lãnh, cô đột nhiên có loại kích động muốn khóc.
Người đàn ông này, cho tới bây giờ đều không nghe mình giải thích liền định tội lung tung, cô thật sự rất sợ một màn lần trước tái diễn, cô vừa phủ nhận, vừa cố gắng thoát khỏi khống chế của anh.
"Chưa? Lãnh Tiếu Tiếu, khi nào thì em bắt đầu, lại còn học nói láo? Em không tuân theo giao ước, tự mình rời đi, em nói anh nên trừng phạt em thế nào đây? Hay trừng phạt thật tốt chuyện em dâm phu? Hả?"
Hàn Trạch Vũ dùng đầu lưỡi hôn vết máu khô trên môi cô, mặt ác độc. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu không khỏi kinh tâm táng đảm. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng như thế này của anh, xem ra, chính mình rời đi, thật chọc giận đến anh.
"Trạch Vũ, giữa em và Giang đại ca chẳng có cái gì cả, xin anh không nên. . . . . ."
"Bốp?"
Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương vội vàng giải vây cho Giang Lâm, tim lấp kín, một cái bạt tai nặng nề rơi vào trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu che mặt nóng hừng hực, đáy mắt đều là nghi ngờ cùng tức giận, cô phẫn hận nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, thất vọng từ đỉnh đầu cho đến lòng bàn chân, trong lòng thê lương một mảnh.
"Cô cứ như vậy gấp gáp cho tình nhân? Vừa nghe tôi muốn dạy dỗ anh ta liền đau lòng sao? Lãnh Tiếu Tiếu, cô đừng quên, kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, từ trên xuống dưới người cô, mỗi một sợi tóc đều thuộc về tôi, bao gồm tim cô, tôi không cho phép trong lòng cô nhớ kỹ bất kỳ người đàn ông nào, nếu không, tôi sẽ khiến cô đau càng thêm khắc sâu." Cặp mắt Hàn Trạch Vũ đỏ bừng, anh tức giận hầm hừ.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Lãnh Tiếu Tiếu không nói nửa chữ, vốn lúc nhìn thấy anh, trong lòng dâng lên vui sướng, cũng bị một cái tát này làm tan thành mây khói?
Người đàn ông này nhất định chỉ làm mình khổ sở, để ình khổ sở? Anh tựa như ngọn đèn dầu trong đêm tối, mặc dù đẹp mắt sáng ngời, nhưng cũng nóng bỏng, có chút năng lượng đủ để hủy diệt tất cả.
Mà mình giống như thiêu thân ngây ngốc. . . . . .
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu không nói một lời, thấy con ngươi cô càng đổi càng ảm đạm, trong lòng Hàn Trạch Vũ phiền não bỗng có tia hốt hoảng.
"Đừng cho rằng hiện tại tôi vẫn không động tới Viện Phúc Lợi, cô có thể không chút kiêng kỵ, chỉ cần tôi ra lệnh, ngày mai nó sẽ không thấy ánh mặt trời." Hàn Trạch Vũ hung hăng nói xong, đây là điều duy nhất còn dư lại anh có thể bàn.
"Tôi hiểu, Hàn tổng, anh tàn nhẫn tôi đã lĩnh giáo qua. Xin hỏi hiện tại anh còn có gì phân phó."
Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói lãnh khốc vô tình, yên lặng đứng lên, ánh mắt trống rỗng hờ hững nhìn Hàn Trạch Vũ, xuyên thấu anh, dọc theo người hướng nơi xa vô biên.
Lãnh Tiếu Tiếu có điều ngụ ý nói khiến Hàn Trạch Vũ nhớ lại đêm đó cô vết thương chồng chất. Một tia áy náy bò lên trái tim.
"Lập tức thu dọn đồ đạc trở về cùng tôi."
Hàn Trạch Vũ một khắc cũng không muốn để cho cô ở lại chỗ này, nghĩ đến trong căn phòng có hơi thở người đàn ông khác, anh liền hận đến muốn giết người.
"Hiện tại?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe anh nói thế, chân mày nhíu lại thật sâu.
"Không sai, ngay lúc này?"