Lai Phỉ Kiều không tránh được số phận, rốt cục vệ sĩ của Lục Vân Tiêu cũng tìm đến cô
Bọn họ không đụng chân đụng tay với cô, cô cũng không hề phản kháng. Cô biết Lục Vân Tiêu sẽ không bỏ qua cho cô cho nên trốn thoát không có ích, chỉ tổn hại cho người khác
Không cần giữ, tôi căn bản không thể chạy thoát Mấy tên vệ sĩ giữ cô lại cô cũng chỉ gạt tay họ ra rồi vào xe, không có bất kì hành động phản kháng nào
Có đôi khi an phận là chuyện tốt, ít nhất bây giờ chỉ có thể lấy nhu thắng cương
...
Sao rồi? Lục Vân Tiêu ngồi trong thư phòng, tay cầm tài liệu dò xét qua loa
Dạ...đã cho người đi đón Lai tiểu thư theo lệnh của ngài rồi ạ Vệ sĩ cẩn trọng đáp lại
Chỉ cần cô ta đến, ngay lập tức đem cô ta về phòng Giọng lạnh như băng, tất cả đều hiện lên một chữ vô tình
Vâng thưa ngài
Cũng chỉ một lát sau, Lai Phỉ Kiều đã đến sảnh, cô ngoan ngoãn đi theo vệ sĩ làm cho Lục Vân Tiêu rất hài lòng. Đuôi mắt dài nheo lại, theo dõi từng cử chỉ điệu bộ của cô
Cô đối với vệ sĩ cũng không phản kháng, hắn đối với điểm này lại không an tâm. Lai Phỉ Kiều trước đây đều có thể nói là không ai có thể quản, cả giới hắc đạo đến bậc lão cũng phải nể Lai Phỉ Kiều đến vài phần. Tất cả những vệ sĩ này hầu hết chưa qua huấn luyện cơ bản, căn bản có thể trốn thoát dễ như trở bàn tay...Nay cô lại án minh bất động, im lặng muốn lập mưu gì sao?
Ha...cũng thật là tâm cơ ngoan độc
Từng bước sải dài trên nền đá hoa cương không có tiếng động, tất cả đều là tao nhã bao bọc lấy âm hiểm, hắn...chính là ác ma mang vẻ cao quý nhất
Tôi còn nghĩ ngài nhất định là sẽ giết tôi ngay lập tức Lai Phỉ Kiều mở miệng nói, từng lời đều rất lạnh
Hử...Giết cô? Không hề thú vị Môi hắn cong lên đẹp đẽ, toàn bộ trong nụ cười đều tỏa ra ám khí
Vậy thì sao? Chơi xong giết? Lai Phỉ Kiều mặt đối mặt với Lục Vân Tiêu, ánh mắt hổ phách sắc lạnh đối với mắt xám vô hồn kia cũng không có gì là nể phục
Lục Vân Tiêu không nói gì trở ra khỏi phòng
Ngài đừng nghĩ bắt tôi về đây là có thể lấy lại Lam châu phỉ thúy, tôi sẽ không để ngài động đến tổ chức và viên ngọc kia Từng lời từ miệng Lai Phỉ Kiều nói đều mang giá lạnh, lại càng là không hề sợ hãi khi đối mặt với Lục Vân Tiêu. Gương mặt cô xinh đẹp lại lạnh thấu xương, không có chút nào là quyến rũ.
Nữ nhân mà cứng miệng như vậy...không hầu hạ được đàn ông đâu Lục Vân Tiêu chép miệng, nữ nhân này hoàn toàn không hề có tí nào gọi là hàng phục
Lai Phỉ Kiều cười lạnh Tôi sinh ra không phục dịch cho ai
Lục Vân Tiêu không hề để ý đến cô, đem toàn bộ sắc thái xám xịt đi ra ngoài
Nha đầu ngang bướng này, thuần phục còn khó hơn thuần sói
...
Lai Phỉ Kiều ngồi im trong phòng, quần áo mà người hầu mang vào cho cô miễn cưỡng lắm mới có thể mặc
Còn kinh hơn cả đồ lót tình thú, nếu không phải vì không có đồ thì đánh chết Lai Phỉ Kiều cô cũng không mặc cái thứ nát này.
Mẹ nó Lai Phỉ Kiều chửi thầm, đừng nói là bị nhốt trong này mặc cái thứ dở hơi này lượn qua lượn lại trước mặt người khác
Lát sau nhìn lên trên cô còn thấy phòng gắn camera, mày sắc cau lại, cô còn muốn đem Lục Vân Tiêu ra ăm thành trăm mảnh
Tên tổ tông của biến thái chết tiệt
...
Lục Vân Tiêu nhìn cô qua camera, ánh mắt thoáng chút ý cười. Lai Phỉ Kiều hình như cũng không cam tâm ở đây lắm thì phải, nhìn khẩu hình cũng biết cái miệng nhỏ kia nói bậy. Quả nhiên nữ nhân này thật sự không biết thế nào là mềm mại, đến văng tục cũng có thể thì nhất định là có thể múa đao
Cũng thật hay, nữ sát thủ quyến rũ nam nhân rồi giết, Lai Phỉ Kiều này lại không biết thế nào là câu dẫn đàn ông thế mà vẫn đã cướp đến hàng ngàn sinh mạng, trên đời hóa ra cũng có nghịch lý
Nghĩ đi nghĩ lại, đến xem cô đã tức đến mức độ nào rồi, cảm giác xem cô ấy xù lông thật thích thú
Xem ra cũng bất mãn Lục Vân Tiêu biếng nhác nói
Ngài Lục không biết đêm hôm đến đây làm gì? Lai Phỉ Kiều không quan tâm đến tồn tại của Lục Vân Tiêu, ngữ khí cũng rất nhạt nhòa
Cô nghĩ...nam nữ trong một căn phòng thì...làm gì? Hắn cừoi nhạt hỏi cô
Đối với biểu cảm tà mị của Lục Vân Tiêu Lai Phỉ Kiều một chút cảm xúc cũng không có, cô lười biếng mở miệng
Không làm gì cả
Vì sao? Hắn tiến đến gần nâng cằm cô lên, tiến sát đến môi mềm của cô
Chính là ngài không có khả năng Lai Phỉ Kiều nhếch môi
Trong phút chốc bầu không khí ái muội đã bị Lai Phỉ Kiều dập tắt triệt để, đôi mày của Lục Vân Tiêu đanh lại, toàn thân tỏa ra hàn khí nồng nặc
Ai nói tôi không thể làm?