" Ngài Lục, Ngài Bạc đến" Lưu trở vào phòng, nhìn Lục Vân Tiêu gục trên nền đất cùng tàn dư từng đêm để lại, hiện tại cái cảnh tượng này không khác gì một bão thảm hại, tóm lại không còn gì để nói
Lục Vân Tiêu bất động trên sàn đá hoa cương lạnh, hai mắt lờ đờ như một con cá chết
" Vân Tiêu, cậu tỉnh cho mình" Bạc Nghiêu nhìn bộ dáng bất cần đời của Lục Vân Tiêu tức đến phát điên, túm lấy cổ áo lay người kia
Bảy năm đi thật nhanh, ngày đêm chìm trong men rượu như vậy là ông trời muốn nhân nhượng cho cái mạng sống tồi tàn này?
" Tìm Phỉ Kiều, Phỉ Kiều của tôi"
Bạc Nghiêu câm nín, không biết nói gì thêm
Hắn chưa từng thấy Lục Vân Tiêu rơi vào thảm kịch này. Hiện tại hắn như một cái xác chưa phân hủy, còn có thể nào để nói nhiều hơn. Phải chăng hắn quá tàn nhẫn với người kia rồi ông trời lật ngược thế cờ đẩy hắn vào thảm kịch của ngày hôm nay?
Cả đời này Bạc Nghiêu chưa từng nghĩ Lục Vân Tiêu sẽ si tình vì một người phụ nữ. Hắn cho rằng Lai Phỉ Kiều chỉ là niềm vui nhất thời của Lục Vân Tiêu, chỉ là nhất thời tìm được mới mẻ
Nhưng mà...hắn sốc...hắn sốc khi Lai Phỉ Kiều mang thai con của Lục Vân Tiêu, hắn không ngờ đến Lục Vân Tiêu chấp nhận cho một người phụ nữ mang giọt máu của mình
Cho đến bây giờ hắn không biết Đào Duyệt Kỳ nói sao về cô gái ở Hong Kong kia, chưa có mạnh mối nào về Lai Phỉ Kiều. Chung quy bây giờ cô ấy như phần tử hiếm trên thế gian, nấp ở đâu cũng chẳng biết
...
" Mama, hôm nay con gặp một người dì, dì ấy tên là La Phi. Mama biết không, hôm nay con được ăn há cảo của dì ấy, thật ngon a" Tinh Viên chạy theo chân Lai Phỉ Kiều
Lai Phỉ Kiều khựng lại...
Không nghĩ tới con bé lại gặp La Phi rồi, người dì mà con bé kể còn ai khác vào đây nữa chứ? Là thiên tài thiết kế của R.S, là tiền bối đáng kính của cô, cô lẫn được sao
" Con có kể với dì ấy mama là ai không?"
" Không có, mama nói không tiết lộ thôn tin cho bất kì ai ngoài chú Tạ và dì Tống, Tinh Viên rất nghe lời
"Ừm, Tinh Viên rất giỏi"
Cô xoa Tinh Viên rồi lại đăm chiêu suy nghĩ...
Cô đến R.S như một cơ hội cuối cùng cho mạng sống, rồi cũng từ đó là sai lầm khi day dưa với người đàn ông đó
Cô không biết đã bao nhiêu năm cô không quay đầu về lối cũ, cũng không biết đã trốn tránh bao nhiêu lâu rồi. Chung quy vẫn không tránh được nơi bắt đầu ấy
" Mama, chúng ta ra ăn cơm chưa ạ?"
" Ừm. Phải rồi Tinh Viên, con dặn với anh trai con gọi điện cho chú Tạ ngày mai đón hai con đến Túy Lung, mama có chút việc phải đi rất lâu nghe không? Hai đứa nhất định phải nghe lời anh Tạ Thiên nghe không hả?"
" Vâng mama"
Hiện tại là chuẩn bị cho tương lai, thật sự không còn cách nào để trốn tránh nữa rồi
...
Trụ sở R.S, Đài Bắc...
La Phi vẫn tiếp tục lắp súng và thiết kế. Tổ chức hiện tại vẫn rất ổn định nhưng căn bản là hiện tại rất thiếu người
Cô suy nghĩ rất nhiều về bảy năm kia, bảy năm mà Lai Phỉ Kiều như bay hơi. Đến cuối cùng vẫn không biết cô ấy đã trở về chốn nào
Chỉ là hôm nay đã có một bất ngờ thật lớn
" Chị La Phi" Lai Phỉ Kiều trầm mặc lên tiếng, bộ đồ da không dính chút bụi từ đấu trường ngày hôm ấy vẫn luôn được giữ cẩn thận, vẫn là phong độ của sát thủ từng là bông hoa hồng đen đầy gai trong giới xã hội đen
Chỉ là người kia hôm nay thật chín chắn, gương mặt cũng đã lạnh đi nhiều rồi
" Phỉ Kiều" La Phi không kìm được nước mắt mà chạy đến bên Lai Phỉ Kiều, ôm chầm lấy cô
" Chị La Phi, em về rồi" LLai Phỉ Kiều xúc động đến mức giọng nói nghẹn hẳn đi. Bảy năm ít nhất tổ chức vẫn nhớ tên cô, đó là quá đủ rồi
" Phỉ Kiều, đến cùng bảy năm qua em đi đâu lâu vậy hả? Cả tổ chức đều cần em như vậy thế mà em đi không có lời từ biệt nào, là có chuyện gì sao?"
Lai Phỉ Kiều nhớ lại những chuỗi sự kiện kia, những chuỗi sự kiện đau thương đến phế tâm phế phổi
Ngày cô rời đi cô mang một đôi song thai, ngày cô rời đi mang theo vết sẹo của Đàm Khiết để lại cho cô, ngày cô rời đi chấm dứt với người đàn ông ấy trong im lặng...
Tất cả...giống như một chiếc vòng ở cổ tay đeo bám một cách lạnh lẽo như bạc
Cô lần lượt nhớ lại, lần lượt nhớ những kí ức đã cất thật sâu nơi đáy hố tối tăm nhất trong tim cô. Ngày hôm ấy không có bất kì ai níu giữ cvoo để giải thích, cô đã đau đớn đến mức chỉ cần trở về đây là không khác nào đi chân trần giẫm lên thảm gai
" Chị La Phi, em có con rồi, hai đứa trẻ rất ngoan" Lai Phỉ Kiều nói
" Thật sao? Phỉ Kiều, em không đùa đúng không?"
" Ừm, là con của của em. Đứa bé Tinh Viên và Tông Tông mà chị gặp chính là con em" Cô mỉm cười nói
" Ai nha Phỉ Kiều, vậy lúc đó em thật sự mang thai với Lục Vân Tiêu"
Lai Phỉ Kiều im lặng một lúc rồi gật đầu
Sự thật này cô không chối bỏ, cũng không muốn chối bỏ
" Chị La Phi...chị cũng kết hôn rồi" Cô nhìn ngón áp út của La Phi, chiếc nhaanx ấy đơn giản mà lại sáng lấp lánh, cực kì đẹp đẽ
" Với Lưu, anh ấy rất tốt" La Phi hạnh phúc cười
Lưu...cái tên này thật quen thuộc
Là thuộc hạ của Lục Vân Tiêu
Cô trầm ngâm suy tư, vậy mà chị ấy cũng đã hạnh phúc, cô hiện tại vẫn thật cô đơn
Đang nói chuyện thì Lưu đến, anh đến với La Phi rất tự nhiên ôm eo cô, ánh mắt cũng rất dịu dàng
" Phi Phi, đang nói chuyện vui vẻ vậy sao?"
" Anh đến không nói gì như vậy, em làm cơm trưa cho anh rồi đấy"
" Vợ à, em vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, còn nên bồi bổ sức khỏe...mỗi tối"
" Anh im đi, có người..." La Phi nũng nịu đấm nhẹ vào lồng ngực của Lưu, anh cũng chỉ cười nhẹ nhìn cô ấm áp
Lai Phỉ Kiều chiêm ngưỡng sự hạnh phúc xa xỉ kia, cảm thấy thật sự không thể với đến nó
" Bỏ đi, em đi lấy cơm trưa cho anh"
" Vẫn là bà xã đảm đang"
Lưu nhìn theo La Phi rồi quay về trước, ánh mắt đột nhiên đanh lại
" Cô Lai?"
" Ngài Lưu, chúng ta gặp lại nhau rồi"
" Cô rảnh không, tôi muốn nói chuyện với cô một chút"
Giọng điêu Lưu rất gấp gáp
" Là chuyện gì?"
" Chuyện của ngài Lục"
" Tôi không liên quan tới hắn ta" Lai Phỉ Kiêu lập tức lạnh lại
" Cô Lai, cầu xin cô vài phút thôi, thật sự ngài ấy không ổn chút nào"
...
" Cô Lai à, bảy năm qua cô đi...ngài Lục thật sự tàn tạ rồi" Lưu đứng rất nghiêm chỉnh, ánh mắt đều nghiêm túc
Đối mặt với sự nghiêm túc kia, Lai Phỉ Kiều vẫn im lặng như cũ, ánh mắt lưu ly lạnh đến không thể lạnh hơn
" Thế nào là tàn tạ kia chứ? Hắn sống chết cũng đều là vì hôn thê, tôi liên quan gì sao?"
" Cô Lai, cô hiểu lầm gì sao?"
" Hiểu lầm cái gì chứ? Hắn đối với tôi như công cụ đẻ thuê cho hôn thê của hắn, hắn đừa giỡn tôi như vậy thì như thế nào chứ? Từ giây phút tôi bị giẫm đạpu lên tôn nghiêm, tôi vĩnh viễn không còn quan hệ với hắn rồi" Toàn bộ căm phẫn đều bị đẩy ra ngoài, ánh mắt Lai Phỉ Kiều lúc này như có lửa bên trong, toàn bộ đều chỉ mang đến vẻ ai oán
" Cô Lai..."
" Anh vĩnh viễn cũng đừng giải thích tôi, đến trăm kiếp sau đi nữa tôi cũng tuyện đối đoạn tuyệt cùng hắn"