Ăn cơm xong, Lai Phỉ Kiều cũng được hồi sức chút liền tốt bụng giúp Lục Vân Tiêu rửa bát
Nhưng mà...cô chưa lần nào rửa bát
* Choang...*
" Mấy cái bát chết tiệt, vỡ rồi" Lai Phỉ Kiều cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ, ai nha sao nước rửa bát trơn như vậy chứ?
" Phỉ Kiều" Lục Vân Tiêu chạy vào xem cô, con mèo hoang ngốc nghếch này không rửa bát còn giúp" Mau đứng dậy đi"
" Không cần, anh nấu cơm rồi" Lai Phỉ Kiều bịu môi, hắn đang chê cô rửa kém hay gì?
Lục Vân Tiêu cúi xuống nhặt cùng Lai Phỉ Kiều, nhìn bộ dáng cô lúng túng đến mức phải sợ, Lục Vân Tiêu nhìn đống bát kia chỉ lo cô gái này nhất định bắt mình thay một bộ bát đĩa mới
" Ra ngoài đi, về sau...ở trên phòng ngoan ngoãn nghiên cứu súng cho tôi là giúp tôi rồi" Lục Vân Tiêu thở dài nói
" Anh khinh tôi không biết rửa bát sao?"
" Có thể chối bỏ chuyện này sao, nhìn cái bát mà em rửa thế nào đi"
Lai Phỉ Kiều bừng bừng lửa giận, vì sao Lục Vân Tiêu xấu tính như nhế chứ? Cô đã có lòng tốt rửa bát giúp hắn đấy
Chẳng qua đến cái tuổi tôi vào bếp, nhà bếp đã chẳng còn rồi
Thẳng thừng thể hiện thái độ không vui đi ra ngoài
Lục Vân Tiêu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô cười nhạt, xem ra nói cô hơi quá rồi
Như lời nói của Lục Vân Tiêu, Lai Phỉ Kiều liền đi đến phòng vũ khí của Lục Vân Phủ nghiên cứu súng
Mấy loại này hầu hết đều rất phức tạp, tách ra từng bộ phận đều rất khó. Cô mất hai mươi phút cho từng loại, năm cây súng được tháo ra cũng đã mất hơn một tiếng
Song vẫn không làm giảm đi khí thế nghiên cứu mấy thứ đồ chơi này của cô, thời gian thì sao? Tháo ra tháo vào nhiều rồi cũng sẽ nhanh hơn thôi mà
Đang trong lúc lắp súng lại, đột nhiên có một cỗ mùi hương vây lấy cô, tấm ngực rộng dán sau lưng lan tỏa đến một loại nóng
" Em giận tôi?" Lục Vân Tiêu thâm tình nói vào tai của cô gái đang chăm chú lắp súng kia, lời nói và ánh mắt khác nhau một trời một vực, mảy may cũng chẳng xuất hiện một tia thâm tình
" Tôi chỉ theo lệnh anh lắp súng" Ngữ khí cực kì nhẹ, cảm thấy ngay cả tức giận cũng không có
Lục Vân Tiêu nhếch môi đem cô xoay về phía mình, gương mặt nhỏ xinh kia vẫn thản nhiên đến lạ lẫm
" Thật?"
" Sao phải lừa anh" Lai Phỉ Kiều không để ý tới anh nữa đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tiếp theo đó liền lên giường đi ngủ
Lục Vân Tiêu vẫn ngồi mép giường như vậy, nhìn Lai Phỉ Kiều một lát lại đi đến thư phòng
...
Lai Phỉ Kiều mất ngủ trầm trọng, cứ một tiếng lại thức giấc một lần. Đều là do cô quá mẫn cảm với âm thanh, tất cả mọi thứ đều có thể nghe rõ
Cho đến sáu giờ sáng, cô đầu hàng với cơn mất ngủ. Thức dậy thay quần áo rồi theo lệ đi xuống nhà
Ma xui quỷ khiến lại đi qua thư phòng của Lục Vân Tiêu, bước vào trong đó tò mò
Nhìn Lục Vân Tiêu ngủ say ở trên bàn, thần sắc cực kì mệt mỏi. Lai Phỉ Kiều cảm thấy hơi lạnh nên có lòng tốt đem cho anh một cái chăn, tôtd hơn hết vẫn là nên chăm sóc tốt cho Lục Vân Tiêu trước khi R.S lụi tàn
Cùng với lúc đó, Lục Vân Tiêu vì động tĩnh của cô mà thức dậy, nhìn cô hiện tại táy máy với mấy thứ trong phòng liền lặng im, chống tay trên bàn xem cô muốn làm gì
" Ách...anh dậy rồi sao?" Lai Phỉ Kiều quay ra sau
Tiếc thật, còn chưa khám phá được mấy thứ hay ho thì ma vương liền dậy
" Lại đây" Vẫy tay ra hiệu
Lai Phỉ Kiều cực kì không tự nguyện đi đến chỗ anh
Aiz, còn có thể làm gì ngoài nghĩ các hình phạt rồi tìm cách đối phó chứ
" Đêm qua tôi không thấy chăn ở đây, có phải là em đem cho tôi?" Đem cô ôm vào trong lòng, cưng chiều hỏi một câu
Lai Phỉ Kiều nghe đến câu này liền đỏ mặt, thực ra đối với cái giọng mật ngọt chết ruồi kia của Lục Vân Tiêu cô không có phản ứng nhưng mà trong hoàn cảnh này lại cảm thấy ám muội
" Quan tâm tôi như vậy là đang lên kế hoạch giết tôi sao hả?" Môi cong lên một đường hoàn mĩ
" Tôi cũng không giết được anh. Mà giết anh thì có lợi gì? Đều là thiệt cho R.S"
" Vậy đối tốt với tôi là vì R.S?" Mày có chút nhướn lên, ánh mắt cũng không ngả ngớn như trước
" Hôm nay có lòng tốt nha, ở đây cảm thấy có chút lạnh"
Lục Vân Tiêu gật đầu hài lòng
" Muốn ăn chưa? Đem em đi ăn đồ Bắc Kinh, được không?"
" Muốn há cảo của La Phi" Lai Phỉ Kiều ngước đôi mắt cầu xin lên nhìn Lục Vân Tiêu
Lục Vân Tiêu gật đầu đáp ứng
...
Lưu hôm nay phải thức giấc sớm, theo lệnh của chủ nhân đi đến chỗ La Phi đi lấy há cảo
Cho dù hôm nay là chủ nhật thì hắn vẫn không dám cãi lệnh của vị họ Lục kia nên đành cắn răng lái xe trong tình trạng hết sức mơ màng
Lát sau đến R.S, hiện tại nhìn La Phi đang nghiên cứu mấy thứ, Lưu liền bước vào nhanh chóng
" Ngài Lưu, đến đây có chuyện gì?" La Phi giật mình quay ra sau, thấy Lưu đứng đó liền cảnh giác
Nhưng mà cái bộ dang tuyd tiện này cảm thấy rất uể oải, một chút cũng không có khí thế của xã hội đen, lại cảm thấy là...mơ màng đi lạc vào đây
" Chủ nhật đừng có ngài với các loại xưng hô" Lưu tùy tiện lấy ghế ngồi xuống, ngồi cầm mấy cái súng chế tạo của La Phi
Xem ra R.S có La Phi là hết sức tâm đắc, vũ khí bao giờ cũng là độc quỳên. Mà thiết kế cũng rất đẹp, hoàn toàn không thể coi thường
La Phi đem bộ dạng cảnh giác trở ra, nói thế nào thì đây cũng là cánh tay trái đắc lực của Phong Hàn lão đại, tốt hơn hết là dè chừng vẫn hơn đi
" Anh cần gì? Phong hàn lão đại không trực tiếp đến?" La Phi nheo mày
" Mấy cái việc nhỏ này đều là tôi làm" Lưu lười biếng nói
" Thế nào là việc nhỏ?"
" Lấy há cảo cho cô Lai" Lưu cực kì miễn cưỡng trả lời" Phiền cô cho tôi ngủ ở đây một lúc đi, tôi sẽ trả đủ tiền phòng"
La Phi nhìn người đàn ông trước mặt vẫn là không thể hiểu nổi, tại sao một người đàn ông mà cả giới hắc đạo dè chừng chỉ sau Lụ Vân Tiêu và Bạc Nghiêu này lại hành xử ngu ngơ như vậy? Có thể tùy tiện ra khách sạn ngủ mà, nhất thiết phải ở lại đây ngủ sao?
Hay là...có âm mưu?
" Anh muốn gì đây?"
" Muốn ngủ, được chưa???"
" Phòng của tôi, tầng ba rẽ trái" La Phi miễn cưỡng nói
Lưu liền đi lên làm một giấc thật êm, có ngày chủ nhật cũng không tha nữa
Lát sau La Phi làm xong há cảo liền đi lên phòng gọi Lưu. Bước vào phòng là sự im lặng đến không ngờ được, Lưu thật sự nằm trên giường rất thoải mái
La Phi đang nghĩ, ngộ nhỡ hắn ta ngủ say rồi tưởng cô là kẻ thù...có khi nào...tạch không?
" Lưu...dậy đi" La Phi đến giường vỗ vỗ
Không ngoài dự đoán liền bị vật xuống giường, cổ tay bị siết đến đau đớn. Nếu như ban nãy cô không để há cảo ở bàn thì chắc là cái cặp lồng đó cũng đi luôn rồi
" Này, mau buông" La Phi dãy giụa
Lưu hiện tại vẫn chưa hẳn là tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng bỏ La Phi ra lắc lắc đầu
" Há cảo của Phỉ Kiều" La Phi đến chỗ bàn lấy cặp lồng đưa cho Lưu
Lưu cầm lấy cặp lồng rồi đi đến cửa, không quên quay ra nói với La Phi
" Lần sau đừng có làm thức ăn ngon, tôi nhất định sẽ không phải chủa nhật dậy sớm" Nói xong đóng rầm cửa lại
La Phi vẫn là không hiểu nổi, sao có thể buồn cười như vậy chứ?
Hóa ra là xã hội đen cũng biết tôn trọng giấc ngủ
...
Lai Phỉ Kiều cùng Lục Vân Tiêu sau khi ăn há cảo mà Lưu đưa tới liền tới nhà của Bạc Nghiêu. Hình như Lục Vân Tiêu nói rằng muốn cho cô xem qua tình nhân của Bạc Nghiêu ngoan ngoãn như thế nào
Hừ...Cô còn lâu mới cam chịu làm oanh yến ở trong lồng đấy, hắn ta nghĩ cái gì chứ
" Thay đồ xong rồi?"
" Ừm" Lai Phỉ Kiều gật đầu rồi cùng Vân Tiêu ra cửa chính
Xe đi được một lúc liền đến nhà của Bạc Nghiêu
Lục Vân Tiêu nói trước đây Bạc gia không trồng đỗ quyên nhưng mà bởi vì cậu ta muốn tiểu tình nhân của mình vui vậy nên đào ra nguyên một vường hoa nhỏ khuôn viên tự tay đem giống tốt nhất về
Vào trong nhà Bạc Nghiêu đang cho Đào Duyệt Kỳ ăn hoa quả, từng miếng đào đều bón cho cô một cách cưng chiều, Đào Duyệt Kỳ lười biếng nằm trong lòng của Bạc Nghiêu ăn đào
Lai Phỉ Kiều nheo mày nhìn Đào Duyệt Kỳ, sau một hồi liền nhận ra đây là cô bạn học cùng đại học với cô. Cô ấy vốn dĩ là thiên kim của Đào gia nhưng vì bị diệt tộc nên đi vào con đường này, không nghĩ đến lại là tình nhân của Bạc Nghiêu cùng với Lục Vân Tiêu