Gã đã sớm muốn hưởng thụ cuộc sống như thế này từ lâu, nhưng người nổi tiếng lại mất đi lạc thú được chơi bời quá trớn buông thả. Tuy rằng bên cạnh gã đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng tính thương mại vụ lợi lại quá lớn. Hơn nữa với sự nổi tiếng của bản thân, gã nào dám chơi bời phố đêm.
Khó có được cơ hội thay đổi cơ thể khuôn mặt, đương nhiên phải chơi cho đã! Bằng trực giác vĩ đại của bản thân, Mộ Dung cười mờ ám đi vào Pub có vẻ hot nhất, vừa vào liền dùng ánh mắt thợ săn quét toàn cảnh.
Ừm, người kia không tồi, đôi chân thon đẹp, người bên trái rất có khí chất ngôi sao, người bên cạnh cũng được lắm! Cơ mà, sau khi nhìn hết một lượt xong, ánh mắt Mộ Dung hưng phấn nhìn thẳng đến nữ nhân lẳng lặng ngồi bên quầy bar.
Nữ nhân mặc một cây đen, vô cùng vô cùng đơn giản, trang điểm nhàn nhạt, vừa đúng nhấn mạnh khí chất lạnh lùng thanh nhã của cô.
Người phụ nữ thông minh sẽ hiểu được không để trang sức dư thừa che dấu đi ưu điểm của bản thân.
Mộ Dung nhướn môi cười, tiến lại gần.
Mỉm cười ngồi xuống cạnh nữ nhân, Mộ Dung triển khai nụ cười đầy mị lực mà gã tự hào nhất, “Tiểu thư, để tôi mời cô một ly nhé”
Nữ nhân đạm mạc châm một điếu thuốc hương bạc hà, ánh mắt nhìn làn khói tinh tế cuốn quanh, đúng là hoàn toàn không thèm đếm xỉa Mộ Dung!
Shit! Không thể tin lại có nữ nhân không dính chưởng của mình, Mộ Dung không cam lòng hừ lạnh, chợt nhớ ra:
Đúng rồi! Đây là mặt của Mặt người chết, là thân thể của Mặt người chết!!
Tâm lý lập tức cân bằng, thôi được, với ngoại hình tầm thường của Mặt người chết muốn cưa đổ mỹ nhân quả thật có chút bất lợi, nhưng nếu dùng khuôn mặt này cũng có thể cưa được, chẳng phải sẽ cực kì có cảm giác thành tựu? Đây sẽ là chứng nhận tốt nhất dành cho gã!!!!!
Hoành tráng búng tách một cái với bartender, Mộ Dung bày vẻ bất cần đời nói với đối phương,
“Cho hai ly SCORPION!”
Nữ nhân lúc này mới quay sang liếc gã một cái.
Loại cocktail Mộ Dung gọi xem như nổi tiếng, là một loại cocktail vô cùng nguy hiểm, bởi vì nó có vị rất ngon rất tuyệt, nhưng đợi đến khi bạn phát hiện có điểm không ổn thì đã say tuý luý, là loại đồ uống rất lợi hại.
Việc Mộ Dung tự tin mười phần gọi loại rượu rất ít người gọi đã khiến nữ nhân phải chú ý.
Bartender nhìn thoáng qua nữ nhân, nữ nhân thản nhiên gật đầu, hắn mới bắt đầu pha chế rượu.
Rượu rất nhanh được đưa đến trước mặt hai người.
Nâng ly cao bằng tầm mắt, Mộ Dung mỉm cười nhìn chăm chú nữ nhân vẻ mặt lạnh nhạt đang cầm ly rượu, “Tiểu thư, liệu tôi có thể vinh hạnh được biết tên cô không?”
Nữ nhân nâng ly rượu, thản nhiên nói, “Cậu uống hết ba ly tôi sẽ nói cho cậu”
Ba ly? Chuyện nhỏ, bản thân y lần nhiều nhất đã uống bảy ly, Mộ Dung đắc ý cười, ngả ngớn cầm ly trong tay cụng vào ly của nữ nhân, tao nhã cười, bỏ ống hút cùng vật trang trí trong ly ra, sau đó một hơi cạn sạch.
Mộ Dung nắm chắc, cho dù có dùng khuôn mặt của Mặt người chết, thì với khí chất tao nhã trời sinh của mình động tác đem ly uống một hơi cạn sạch nếu không ưu nhã chí ít cũng phong độ quá chừng.
Bartender vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Mộ Dung cười giơ ly trống không hướng về phía nữ nhân, đang định uống tiếp tục uống ly thứ hai, đột nhiên —
Oẹ!!!!!!!
Buồn nôn khó có thể ngăn lại từ dạ dày dũng mãnh trào lên, Mộ Dung mặt trắng bệch lập tức đè bụng. Đây là….
Mộ Dung vẻ mặt hắc tuyến nhớ ra: mình thế nào lại quên, lúc này mình đang dùng thân thể của Tả La, tửu lượng….
Tất nhiên cũng là của Tả La.
Shit! Shit! Shit!!!!
Mộ Dung trong lòng không ngừng chửi rủa.
“Buồng vệ sinh ở bên kia.” Vẻ vặn vẹo của gã hiện lên trước mắt, nữ nhân lạnh như băng nhếch môi thành ý cười trào phúng, “Không biết uống rượu thì đừng có uống, ngoan ngoãn gọi sữa uống là được rồi”
Nôn toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra xong, Mộ Dung thẹn quá thành giận gọi taxi về nhà —- nhà của Tả La.
“Mẹ nó!!! Đều tại tên ngốc này! Ngoại hình đã không đẹp, đến cả tửu lượng cũng kém cỏi như thế!!!” Thành công thực hiện [lời hứa] của mình — Mộ Dung lúc này đã hoàn toàn đem những thứ trong dạ dày của Tả La [tiêu hao] sạch.
“Quá ghê tởm!!!” Dù đã nôn hết nhưng dạ dày vẫn quặn lên, không kiên nhẫn nhìn Tả La bị nôn bẩn hết người, vốn định cứ ném đối phương lên sàn nhà, nhưng nghĩ đến sau này còn một thời gian không thể cách khỏi y, không có biện pháp, Mộ Dung đành phải mặt nhăn mày nhíu buồn nôn đi vào phòng tắm.
Động tác tắm rửa đơn giản bởi vì không phải thân thể của bản thân mà đột nhiên trở nên mờ ám.
“Dáng người của tên này quả không tồi” Mộ Dung đại khái nhìn thoáng qua thân thể nam nhân. Tên này nếu không nhắc đến tính cách, công thêm việc đổi một cái đầu mới, thì trên cơ bản… cũng không đến nỗi nào.
Cơ thể nam nhân rất rắn chắc, lại không giống là cố ý luyện ra.
Tám phần là vì làm việc nhà đây nhớ tới dáng vẻ nam nhân mỗi ngày đúng giờ lại đi lau nhà dọn dẹp phòng, Mộ Dung ác độc nghĩ.
“Thắt lưng cũng được lắm ” Tò mò nhéo nhéo thắt lưng Tả La, tuy rằng không đủ thanh mảnh, nhưng phần eo rắn chắc không một vết sẹo của y sờ lên xúc cảm rất tuyệt.
“Ố ồ Đồ cũng không nhỏ nhỉ ” Tắm đến thắt lưng, tầm mắt gã không tránh khỏi nhìn đến khu vực cấm kị của Tả La, có lẽ là do đang xài chung một cơ thể với y, cho nên thân thể đàn ông vốn dĩ luôn bị gã phỉ nhổ khinh bỉ cư nhiên hôm nay lại không khiến gã thấy ghê tởm.
“Chắc vì mấy cái nôn ra được đều đã bị nôn hết trơn rồi.”
Mộ Dung đương nhiên sẽ không tốt bụng đến độ đi xử lý [tỉ mỉ] cho Tả La, đơn giản tắm qua loa cho hết mùi, sau đó phi lên giường, rồi Mộ Dung lập tức thoát ra khỏi thân thể y, shit! Cái cảm giác thống khổ khi dạ dày co rút quặn lên liên hồi này, để lại cho Mặt người chết [hưởng thụ] là được rồi.
Mộ Dung chính là người vô lương tâm như thế đấy.
Nhìn người vẫn đang mê man bất tỉnh, trạng thái khó chịu của thân thể vừa biến mất, cảm giác buồn ngủ liền nhanh chóng ùa tới, Mộ Dung chợt cảm thấy cực kì muốn ngủ một giấc, nhìn nhìn một phần lớn bên cạnh Tả La trên giường, lại nhìn nhìn sofa mấy ngày nay mình vẫn phải dùng để ngủ, hai mắt gã đảo quanh.
Mộ Dung không chút khách khí nằm lên giường Tả La, hung tợn tranh cướp một phần lãnh thổ siêu lớn.
Hừ hừ!!! Vẫn là giường thoải mái hơn
Dù có là linh thể, cũng rất cần thoải mái, Mộ Dung quyết định hôm sau sẽ yêu cầu Tả La đổi giường.