Lấy một người vợ như vậy quả là một chủ ý tốt: không kén ăn, không lải nhải, tính tình lãnh đạm không cần phải lo lắng nếu có đi bồ bịch.
Mộ Dung không thể kiềm chế bắt đầu ảo tưởng: hai người ở bên nhau, ở tại nơi ở của mình…Không được! Xung quanh khu nhà của mình không có bán sữa đậu nành bánh quẩy, cơ mà nơi này thì hơi nhỏ. Ừm, vậy thì thử xem khu vực này có chỗ nào bán nhà mới không hắc hắc Trong nhà nhất định phải nuôi rắn, nhất định phải nuôi! Toàn bộ cơ mặt của Mặt người chết có hoạt động hay không đều phụ thuộc vào nó cả Một con rắn vàng như Tiểu bất điểm là chuẩn. Không biết Mặt người chết có sợ nhện không nhỉ? Nếu sợ thì mình cũng có thể mang mấy con nhện sói về. Phòng bếp nhất định phải lớn, phòng tắm càng phải lớn hơn. Tốt nhất là xây tường phòng tắm bằng kính hết luôn, như vậy thì…Nghĩ đến vài chuyện sắc tình, Mộ Dung cười ré lên, gian hệt như tên trộm.
“Thu hồi toàn bộ những suy nghĩ không nên có trong đầu cậu đi.” Tả La lãnh đạm khép báo, “Đi đón Tư Tư rồi chúng ta về.”
Tư Tư dạo này rất thân thiết với Tả La, thân đến không tin nổi. Cô nhóc với Thương Biệt lại càng thêm thân, vài ngày không gặp cô ta liền ồn ào đòi gặp, cho nên trong khoảng thời gian này, một tuần sẽ có vài ngày, bác sĩ chủ nhiệm cho phép Tả La đưa cô nhóc về nhà sau khi kiểm tra định kì.
Thực ra bệnh của đứa nhỏ này cũng không nặng như vậy, chỉ là vì ba mẹ đều không có ở đây nên cô nhóc mới đành phải ở bệnh viện.
“Tư Tư không thích bệnh viện, tuy các chị y tá đối xử rất tốt với Tư Tư, nhưng Tư Tư cứ cảm thấy là lạ.” Cô nhóc từng nói vậy với Tả La, Tả La có thể không hiểu, nhưng Mộ Dung thì biết rõ.
Ba là đồng tính luyến ái chưa tính, còn đâm [tình nhân], mọi người dù có vì đủ loại nguyên nhân mà không khơi lại chuyện này, nhưng trong ánh mắt của mọi người nhìn cô nhóc, nhất định sẽ lộ ra một số cảm xúc chân thật: khinh thường ba cô nhóc, khi chuyển dời đến người cô nhóc, sẽ thành một loại thương hại cao cao tại thượng.
Đứa nhỏ mẫn cảm đã nhận ra, lại không thể nói lên.
Cô nhóc không có ai để nói.
Giống y như gã trước kia…Mộ Dung bất tri bất giác dịu thái độ với cô nhóc hơn.
Cơ mà —
Dịu thái độ với cô nhóc không có nghĩa là phải dịu thái độ với cái người tên là Thương Biệt kia!
“Này! Bọn tôi muốn ăn món này.” Nữ nhân không biết xấu hổ vừa gặm táo mình gọt cho Tả La, vừa chỉ vào trang giấy cho mình xem, “Cánh gà nướng New Orleans Hôm nay tôi thấy trên mạng đã cop lại một bản cho cậu rồi đó.”
Nữ nhân nói quá đỗi tự nhiên, mặt không đỏ dù chỉ tí tẹo.
“Là mình cô muốn ăn chứ gì? Hơn nữa, vì cái quái gì mà lại là cô cop lại giúp ‘tôi’?” Mộ Dung tức nổ đom đóm thuận tiện trút giận lên miếng thịt gà vô tội trong tay.
Trước mắt thì phòng bếp vẫn là địa bàn của Mộ Dung, đây là kết quả do gã ra sức tranh giành mới có được.
“Bác sĩ Tả hôm qua xem quảng cáo KFC còn bảo thấy món này không tồi đó.” Thương Biệt xoa xoa cằm, đang định cất tờ giấy đi, đột nhiên tờ giấy đã bị cướp đi.
“Nước tương, rượu gia vị, bột ngũ vị hương…Cái giề?! Phải ướp tận 2 tiếng?! Mẹ nó giờ làm không biết có kịp không đây!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc xem công thức nấu ăn của nam tử, Thương Biệt cười gian.
“Quả là một người vợ đảm!” Nữ nhân rảnh rang nói.
“?!” Mộ Dung bỗng quay đầu lại, “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói cái dáng của cậu lúc này ý Hệt như thiếu nữ mới nếm tình đầu muốn làm người yêu được vui ôi thuần khiết xiết bao ”
Mộ Dung đen mặt.
“Cô đừng nói bậy! Thiếu, thiếu nữ cái gì!!!! Nhìn cho rõ: Mặt người chết là đàn ông! Tôi không phải đồng tính luyến ái đương nhiên sẽ không yêu đàn ông!!!” Mộ Dung bật thốt.
Nhưng mà lời vừa nói xong, trái tim Mộ Dung bỗng nhói một cái.
Gã ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình thản của Tả La đang bế Tư Tư.
Trên mặt Tả La có một chút kinh ngạc, rất nhạt, chỉ mình Mộ Dung nhận ra.
Lập tức, nam nhân khẽ nở nụ cười.
“A Biệt, cô đừng trêu cậu ấy, Mộ tiên sinh sao có thể như vậy chứ. Tư Tư tìm cô đấy, ừm, cô đưa Tư Tư ra ngoài chơi đi, chỗ này có tôi tới trợ giúp rồi.” Y thả cô nhóc trong lòng xuống, nhìn nữ nhân dắt đứa nhỏ ra ngoài, nữ nhân thoáng liếc Tả La, hai người dùng mắt trao đổi vài điều mà gã không hiểu, nữ nhân gật đầu, dắt đứa nhỏ đi.
“Đừng tức giận, A Biệt cô ấy không có ý xấu đâu.” Tả La nhận lấy dao trong tay gã, thành thạo thái thịt. Tay chân vụng về của nam nhân chỉ giỏi mỗi việc cắt thái này, là vì nghề nghiệp chuyên môn chăng?
Bàn tay có thể không do dự dùng dao cắt qua mạch máu con người, cũng là bàn tay ôn nhu mát xa cho gã.
Mộ Dung phát giác mình rất thích bàn tay của nam nhân, cơ hồ mê mẩn nhìn tay y.
Nhưng mà….
Anh là gì của cô ta? Sao có thể hào phóng giải thích với tôi cô ta không có ý xấu?!
Mộ Dung chợt thấy lòng mình ẩn ẩn đau.
Khi bưng đồ ăn đã nấu lên xong, cảm giác đau đớn ấy càng mạnh thêm.
Nam nhân gọi cô ta là A Biệt, nhưng lúc nói về mình với cô ta lại gọi mình là Mộ tiên sinh.
Anh mới quen cô ta được mấy ngày? Vậy mà đã gọi tên đối phương thân thiết như vậy rồi…
Hai người dường như có bí mật, sẽ thường xuyên ở trước mặt mình trao đổi một số chuyện mình không biết.
Xem như mình đã chết rồi sao?
Đúng thôi. Mình chỉ là một linh thể vô dụng, thậm chí còn không được tính là người.
Cảm giác bị gạt qua một bên thật tệ, vô cùng vô cùng tệ. Bởi vì người gạt bỏ mình lại chính là…Tả La.
Ba người ngồi bên bàn ăn hoà thuận ăn cơm, nam nhân nghiêm túc nói cho Tư Tư những món cô nhóc không thể ăn, nữ nhân cười tủm tỉm nhìn, còn thuận tay gắp thức ăn cho y — chính là đồ ăn mình vừa mới làm.
Mộ Dung bỗng có một ảo giác: Bọn họ mới là người một nhà, ba, mẹ, và một bé gái nhu thuận.
Còn mình chỉ là một kẻ qua đường, lẳng lặng ở đây, nhìn gia đình họ vui vẻ ấm áp, không có cách nào chen vào…
Qua đường mãi chỉ là qua đường, người ta tốt bụng bố thí cho mình một bữa cơm, ăn xong rồi, thì phải đi.
Huống chi cái dạng như mình bây giờ, đến ăn cũng không làm được.
Vẫn như trước kia, khi nam nhân ăn cơm, Mộ Dung sẽ ở bên cạnh xem TV. Nhưng giờ thì không như vậy, trên bàn ăn có ba người. Ba người sôi nổi náo nhiệt, càng tôn lên vẻ thê lương cô quạnh của mình bên này.
Gã đang nghĩ, đột nhiên phát hiện có người ngồi xuống bên cạnh mình.
“Cậu không có chuyện gì chứ? Dạo gần đây tinh thần cậu không được tốt.” Nam nhân mặt không đổi sắc, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
“Hai người kia có hơi ầm ĩ, cậu rảnh thì qua đó đi, tuy Tư Tư không nói ra, nhưng cô bé thích cậu lắm.” Tả La nhìn về phía trước, xem tin tức rập khuôn nhàm chán.
“Còn anh thì sao?” Mộ Dung chợt hỏi.
——————————————————————————
Cánh gà nướng New Orleans:
KFC bên Tàu có món này thật đó, chẹp, chẹp, chẹp…