“…” Nhìn con quỷ đối diện cằm thẳng tắp trừng mình, Tả La nâng tờ báo trong tay che mặt.
Tên kia không biết có vấn đề gì, vừa tỉnh lại liền ngồi nhìn mình ngẩn người.
Bọn họ giờ đang ở một khách sạn nhỏ, ăn vài món đơn giản rồi chờ quần áo của Tả La được sấy khô.
Mộ Dung phát hiện tầm mắt mình hình như không muốn rời khỏi nam nhân lạnh như băng kia.
Cánh môi hơi mỏng mím thành một đường kia, lại mềm mại không ngờ.
Đúng rồi. Hàm răng bên trong cũng rất chỉnh tề….
Mộ Dung thất thần trừng Tả La, cơ mà thưởng thức miễn phí quả không dễ dàng, tờ báo tay trong tay nắm nhân lật một cái, lập tức —
Không nhìn thấy miệng.
Không thèm che giấu hừ một tiếng, thấy nam nhân lập tức quay người sang chỗ khác, Mộ Dung lúng túng rời tầm mắt.
Hừ hừ! Không cho tôi nhìn phía trên, thế thì — tôi sẽ nhìn phía dưới!
Mộ Dung lập tức chuyển mắt xuống hạ thân nam nhân.
Áo tắm thiệt là tốt Đôi chân nam nhân rất dài, lộ ra dưới tấm áo choàng hơi mỏng, phần hông rắn chắc khoẻ mạnh khác với đường cong tròn trịa của phụ nữ, gợi cảm dị thường.
Có lẽ vì đôi chân thường xuyên bị quần tây che đậy, cho nên trắng nõn, không có lông chân ghê tởm, mơ hồ còn nhìn thấy mạch máu nổi lên, liếc qua liền biết là chân đàn ông.
Ấy vậy mà Mộ Dung lại cứ cảm thấy mình bị mê hoặc.
Mộ Dung cảm thấy nam nhân trước mắt thực gợi cảm, vô cùng gợi cảm.
Nam nhân ấy đã ở dưới bàn tay mình mà hưng phấn đỏ bừng hai mắt, lại vẫn cố ẩn nhẫn đến rưng rưng, cánh môi bị chủ nhân quật cường cắn chặt…
Không chỗ nào là không gợi cảm.
Mộ Dung thấy mình hình như bắt đầu hưng phấn…
“Cậu nhìn cái gì!” Kéo tờ báo xuống, ánh mắt lạnh như băng của Tả La bắn đến.
“Cũng đâu phải phụ nữ Anh kích động thế làm giề?” Mộ Dung xuỳ một tiếng, làm như không có chuyện gì quay mặt đi, trong lòng lại thấy hư không.
Tả La đang định nói tiếp, chợt chuông cửa vang.
“Quần áo của tiên sinh đã sấy khô xong.” Ngoài cửa có người nhẹ nhàng nói.
Tả La thả báo xuống, đi ra lấy quần áo, vừa đi qua Mộ Dung, tầm mắt tên kia liền dính chặt lấy y.
Thuê phòng chỉ là nghỉ tạm một lúc, cho nên không chọn phòng lớn, Tư Tư đang ngủ, đối với một đứa bé thận không tốt mà nói, nô đùa cả một buổi sáng đã là cực hạn.
“Sao anh không thay quần áo đi? Mau lên ” Thanh âm Mộ Dung từ phía sau truyền tới.
Thân mình Tả La cứng đờ.
Không thể nói là vì tầm mắt của tên kia mà mình không dám thay quần áo phải không?
Tả La ôm quần áo bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Nam nhân phía sau thở dài tiếc hận làm cho lưng Tả La nổi hết cả da gà.
Để Tư Tư có thể thăm thú hoàn cảnh sống của Tiểu bất điểm, Tả La đưa Tư Tư về nhà, nhìn cô nhóc nũng nịu ôm cổ Tả La, Mộ Dung bên cạnh nhịn không được hừ lạnh.
Thấy Tả La một tay bế cô nhóc một tay cầm thùng đựng rắn có vẻ quá sức, Mộ Dung đưa tay về phía Tư Tư.
“Giờ không có ai, để anh bế.”
“Em muốn chú Tả ôm cơ!” Cô nhóc làm nũng không chịu nghe, còn giấm diếm làm mặt quỷ với gã.
Anh quỷ dọc đường đi cứ hung hăng trừng Tư Tư làm Tư Tư cả người sợ hãi lắm luôn.
Tư Tư quyết định, dù anh quỷ có đẹp trai đến mấy cô nhóc cũng không muốn qua chỗ gã.
Phụ nữ đều coi trọng cảm giác an toàn mà
Lời này là dì y tá trong bệnh viện đã nói với cô nhóc.
Thế là Tư Tư lại càng rúc vào ngực Tả La.
“Tốt lắm, đến nơi rồi, cậu không cần —” Tả La ở phía trước chỉ mong mau về đến nhà, không thấy được cn quỷ phía sau vì cô nhóc mà mặt sớm xanh lét.
“Tôi chính là muốn bế đấy!!!!” Mộ Dung lao tới, Tả La theo phản xạ ôm lấy đứa bé.
Hai người không ai chịu buông tay, kết quả rơi vào bế tắc.
Tư Tư bị kẹp ở trong sống chết ôm cổ Tả La, vừa thấy tình thế không ổn liền thuận lý thành chương khóc ầm lên.
“Bại hoại!!! Bại hoại mau buông ra!!!!” Cô nhóc mắt ráo hoảnh, càng cố bám chặt cổ Tả La.
Tuy là trẻ con nhưng khí lực cũng không nhỏ, cổ Tả La bị bám phát đau, trước mặt tự dưng thành ra hơi mơ hồ. Bỗng nhiên…
“Cậu tên khốn này đang làm cái gì thế hả!!!!”
Phía trước độ nhiên xuất hiện một cô gái, cầm túi xách bằng da, tung một đường cong hoa lệ, chuẩn xác —
Nện thẳng vô đầu Mộ Dung.