Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 142: Đêm Thứ Sáu (14) Khóc Gọi Anh Là Lớp Trưởng, Để Anh Nhẹ Một Chút, Chậm Một Chút.



Meo meo meo? Tiểu yêu tinh? Mèo yêu nhỏ? Còn nghịch gì chứ?

Có ý gì? Cô không phải tiểu yêu tinh! Càng không phải con mèo yêu nghịch ngợm!

Thư Khuynh Mặc cô là nhân loại, là nhân loại trong tinh hoa của vũ trụ, họ linh trưởng trong vạn vật!

Nói hươu nói vượn! Mèo nhỏ Thư vô thức lắc đầu phủ nhận, cái đầu nhỏ lắc lắc hai cái mới hoàn hồn hiểu được lời khẳng định của Hoa Tỷ Thần, rồi trở nên hồ đồ...

Từ khi biến thành mèo, cái đầu này cũng theo đó ngày càng không minh mẫn rồi. Ừm, tình huống như thế nào? Cô phải suy nghĩ lại rõ một chút...

Hoa Tỷ Thần chắc chắn cô là mèo yêu là vì cô vốn là con mèo đen ở nhà anh nay lại xuất hiện ở đây hay sao?

Vậy sao anh lại biết được vật nuôi của anh lại ngã xuống sườn núi này? Liên tưởng đến anh vừa gọi cô một tiếng Mặc Mặc, chẳng lẽ anh biết mèo đen này chính là Thư Khuynh Mặc?

Không thể nào, làm sao có thể? Không phải lúc đó anh vẫn cho rằng đang nằm mơ hay sao?

Rốt cuộc là như thế nào?

Mèo nhỏ Thư nghĩ đến nát óc cũng không ra, hận không thể biến thành người hỏi Hoa Tỷ Thần cho rõ.

Lại nói lúc đó biến thành người như thế nào? Là vì có thời hạn biến thân sao? Hay là do lúc đó cô cắn Hoa Tỷ Thần một cái? Chẳng lẽ là cái tình huống máu chó gì mà nụ hôn của tình yêu đích thực mới khôi phục dáng vẻ sao? Không thể nào, đây có phải truyện cổ tích đâu?

Không nghĩ không hiểu, thử tưởng tượng đã giật mình. Tùy tiện nghĩ một chút đã cảm thấy bí ẩn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn...

Đầu óc của mèo nhỏ loạn thành một đoàn vẫn cố sức suy tư, nhịn không được đưa tay gãi gãi sau gáy, kết quả thì nhấc lên móng vuốt đáng yêu nho nhỏ. Phí hết sức lực cũng chỉ có thể chạm vào chóp mũi phấn hồng mà thôi.

Cô chưa kịp lúng túng buông móng vuốt xuống, chợt bên tai truyền đến tiếng cười trong trẻo của người nào đó.

"Meo... meo... meo..." Mèo nhỏ Thư không nhịn được hung tợn nghiêng đầu trợn mắt nhìn. Muốn cho cái khuôn mặt tuấn tú kia một cái vuốt nhưng lại không nỡ, chỉ có thể đe dọa kêu một tiếng. Cười cái gì! Khốn khiếp! Không cho cười!



Hoa Tỷ Thần nhìn con mèo con trong tay hết lắc lắc đầu rồi thần người suy nghĩ rồi lại giơ móng chộp vào mũi. Cuối cùng còn lén lút làm động tác nhỏ ngốc ngốc hài hài, khiến anh ôm bụng cười thoải mái.

Nhất là khi nghe thấy anh cười, con mèo nhỏ lệch đầu cụp tai, tức giận trợn mắt tròn xoe với anh. Miệng còn vô thức khò khè mấy tiếng, nhưng dù có tức giận thế nào thì thân thể nho nhỏ vẫn không muốn rời xa tựa vào ngực anh...

Nhóc đáng thương ủy khuất rồi hờn dỗi, mẫu thuấn thế này càng đáng yêu đến nhũn tim!

Biết rõ mèo yêu này chính là cô gái mà mình âu yếm. Dáng điệu ngây thơ chân thành khiến Hoa Tỷ Thần không tránh được hiểu ý. Liên tưởng đến cô gái luôn luôn kiêu ngạo lại có một ngày đáng yêu như vậy, đúng là dễ thương khiến người khác tan chảy.

"Tiểu Mặc Mặc lúc làm người kiêu ngạo buông thả, còn vênh váo hung hăng, miệng lưỡi bén nhọn không tha cho ai, so với lúc làm mèo không nói được thì ngoan ngoãn đáng yêu, dễ thương đến mức làm người ta muốn hôn một cái..." Cảm xúc đột nhiên dâng trào, Hoa Tỷ Thần thuận theo suy nghĩ cúi xuống "chụt" một cái hôn lên bé mèo con.

Bình thường không có cơ hội ngấp nghé với cô gái mình âu yếm, giờ hôn nhẹ lên mèo con do giai nhân biến thành cũng coi như có còn hơn không...

Hôn xong, Hoa Tỷ Thần còn dùng sống mũi cao thẳng của mình cọ cọ cái mũi khéo léo của cô, thừa dịp bây giờ người ta không thể nói chuyện thì trêu chọc: "Lại nói, làm thế nào mà tiểu Mặc Mặc em khôi phục thành hình người thế, thân mèo con không chân thực bằng thân người... A, Mặc Mặc em sao vậy, sao lại nóng thế này..."

Khi đang nói chuyện, Hoa Tỷ Thần đột nhiên thấy lòng bàn tay đang bế mèo nhỏ nóng lên, không đợi anh suy nghĩ nhiều thì trước mắt đã có một ánh sáng trắng chói mắt tỏa ra. Không nhìn thấy được cái gì, anh chỉ cảm thấy vật trong ngực như một đống than càng ngày càng nóng, hai bàn tay anh bị đốt cháy mơ hồ thấy đau đớn...

Anh bất chấp hai tay cảm thấy nóng rát đau thấu xương như bị thiêu đốt, nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu buông tay ra mà ngược lại còn ôm chặt lấy vật nóng bỏng vào trong ngực. Sợ cô gái của mình cứ thế biến mất, nhưng dù có liều mạng thế nào thì vẫn không có cách nào làm dịu đi cảm giác như thiêu cháy, rồi đột nhiên cảm giác này bỗng nhiên tiêu tán.

Trong lòng anh chợt lạnh ngắt, sau đó hốc mắt đột nhiên ẩm ướt. Lại không nghĩ rằng gần như cùng lúc đó, trên người cũng đột nhiên trầm xuống như có vật gì đó mềm mại thơm ngát đè lên người anh...

Bên tai còn có giọng nữ quen thuộc dịu dàng trong trẻo, mang theo tiếng thở dốc và rên đau đớn: "A... Nóng quá... Này, tên ngốc lớp trưởng, anh ôm chặt quá... Nhẹ chút, em không thở được... Còn cả, mong anh chú ý cách dùng từ, Thư Khuynh Mặc em làm người không lúc nào là vênh váo hung hăng cả! Càng không kiêu ngạo! Buông thả!"

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào độc nhất xen lẫn giận dữ của Thư Khuynh Mặc, Hoa Tỷ Thần mở mắt ra nhìn thấy cô gái mình ngày đêm mong nhớ đang được mình ôm chặt trong ngực, không khỏi vui mừng quá đỗi như mất rồi được lại, làm gì có chuyện đồng ý thả tay: "Mặc Mặc em không có chuyện gì, thật sự tốt quá! Vừa nãy làm anh sợ muốn chết... Anh còn tưởng ngọn lửa kia sẽ thiêu cháy tiểu yêu tinh em đến hôi phi yên diệt..."

Hoa Tỷ Thần cuối cùng cũng thả lỏng được, anh tựa đầu vào vai Thư Khuynh Mặc, không tự nhiên vụng trộm lau hốc mắt tràn đầy nước mắt, ngượng ngùng máy móc chuyển dời chủ đề: "Nhưng sao em lại khôi phục vậy? Chẳng lẽ do nụ hôn của tình yêu đích thực của anh? Không phải hoàng tử ếch được công chúa hôn và biến lại thành người sao? Vậy có phải tức anh là hoàng tử số mệnh được sắp xếp cho công chúa mèo đen nhà em không..."

Thư Khuynh Mặc không nghĩ tới chiêu trò biến thân này lại máu chó đến thế, không lẽ tên ngốc lớp trưởng này chính là chân ái mà số phận đã sắp đặt cho cô!

Vừa rồi Hoa Tỷ Thần hôn một cái liền thầm kêu không ổn, kết quả đúng là giống như đêm đó, cơ thể nóng lên rồi biến lại trở thành người. Đều thấy rất đau, nhưng khi trải qua lần thứ hai thì đã hơi thích ứng được.



Làm cô thấy cảm động chính vì tên lớp trưởng ngốc này rõ ràng là cũng cảm thấy nóng bỏng tay nhưng sống chết không chịu buông tay ra. Rõ ràng nghĩ cô là yêu tinh bị thiêu đến hôi phi yên diệt mà cũng không thả tay ra. Chẳng lẽ muốn đồng sinh cộng tử, bị đốt thành tro bụi với cô hay sao?

Còn nói cô là yêu tinh nghịch ngợm, rõ ràng anh mới là tên ngốc nghịch ngợm! Còn là một tên ngốc thích khóc, vừa nãy cô nhìn thấy anh ứa lệ rồi đấy! Cô lại không chết thì khóc cái gì, đàn ông không dễ rơi lệ cơ mà!

Thư Khuynh Mặc đột nhiên cũng cảm thấy mắt cũng hơi chua xót, cô sụt sịt mũi hỏi vấn đề vẫn băn khoăn: "Này, ngốc... Hoa Tỷ Thần, vì sao anh lại tới được đây cứu em... Tại sao anh lại biết con mèo đen anh nhặt... chính là em... Anh biết rõ em là mèo yêu..."

Thư Khuynh Mặc nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chưa vội thẳng thắn chuyện mình không phải là yêu tinh. Lúc này là một yêu tinh có danh tiếng, không chừng thỉnh thoảng có thể đe dọa uy hiếp tên bại hoại này một phát! Xem về sau anh dám ý vào chức vị lớp trưởng trêu đùa cô hay không!

Hoa Tỷ Thần không biết ý đồ của Thư Khuynh Mặc, đàng hoàng có hỏi có đáp: "Ngày nhặt được mèo đen nhỏ về nhà, hôm sau lại tìm khắp nơi không thấy đâu thì nghi ngờ... Nhất là sau khi tỉnh lại, phòng tràn ngập hương vị kỳ quái, giường chiếu mất trật tự không chịu nổi.”

"Còn có dấu vết khả nghi... Tuy có thể là do anh trong mộng cảnh... Tự mình thỏa mãn nhưng trong không khí trừ của anh còn có một mùi thơm khác nữa... Anh nghĩ hẳn là hương vị của em... Hơn nữa anh phát hiện tối qua có... Khụ, mộng xuân... Như người lạc vào kỳ cảnh, cực kỳ chân thật, hơn nữa sau khi tỉnh lại, nội dung của giấc mơ anh vẫn nhớ rất rõ, theo lí mà nói thì cảnh trong mơ sẽ hư ảo không thể nhớ rõ... Nhưng anh nhớ là có đè em ra hết lần này đến lần khác... Nhớ rõ anh đã xoa nắn bộ ngực vừa lớn vừa mềm của em, nhớ rõ mùi thơm của cơ thể em chui vào mũi anh. Còn cả tiếng rên rỉ thở dốc của em, bảo anh là anh trai tốt, lớp trưởng, muốn anh nhẹ một chút, chậm một chút... Còn có anh vẫn nhớ, chỗ đó của em kẹp rất chặt, rất tiêu hồn..."

Tiếng miêu tả ấp úng của Hoa Tỷ Thần khiến mặt Thư Khuynh Mặc đỏ bừng bừng, lần này cô tự cảm thấy mất tự nhiên, ho khan một tiếng: "Này, im miệng, đừng nói nữa... Vậy khi nào, anh kết luận con mèo nhỏ kia chính là em? Có lẽ do anh suy nghĩ nhiều quá!"

Hoa Tỷ Thần nhìn đôi tai êm ái đỏ hồng của Thư Khuynh Mặc, trong lòng khẽ động: "Sau đó anh đi xem camera giám sát ngoài cửa, kết quả nhìn thấy người nào đó lúc sáng sớm mặc quần áo của anh đi từ nhà anh ra ngoài, còn ấn thang máy lên tầng về nhà... Lúc ấy anh đã nghi ngờ em là con mèo nhỏ đó rồi. Sau đó em xin nghỉ hai ngày, anh có đứng trước cửa bấm chuông nhà em nhưng em không ở nhà. Hỏi chủ nhiệm thì biết dì đã xin cho em nghỉ bệnh hai ngày... Hôm nay anh ở hội học sinh bận bịu cả ngày vì chuyện đi tổ chức đi quan sát mưa sao băng, không biết em đã đi học trở lại. Vốn định buổi chiều đến nhà thăm, kết quả thì ngẫu nhiên nghe thấy Thư hoa khôi chưa bao giờ tham gia hoạt động ngoại khóa mà lần này lại đăng ký tham gia hoạt động ngắm sao băng, đương nhiên anh lập tức đi theo rồi..."

Thư Khuynh Mặc ngàn tính vạn tính cũng không ngờ là cửa nhà Hoa Tỷ Thần lại lắp camera. Nhưng nghe ra được sự quan tâm có cảm giác thích lắm. Cô bĩu môi che lại ý cười: "Thư hoa khôi cái gì, lớp trưởng Hoa à, chủ tịch hội học sinh bận rộn như thế, nhà em có gì mà cần phải thăm hỏi... Hơn nữa, em tham gia hoạt động, sao anh lại muốn đi theo!"

Hoa Tỷ Thần ngừng một chút rồi tiếp tục nói, trong lời nói lộ ra chút mùi chua: "Tự nhiên anh muốn đi theo, nhưng hấp tấp đi nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể đứng ở sườn núi nhìn hoa khôi nói chuyện vui vẻ với những vị bảo hộ của hoa khôi... Sau nhìn thấy em tách đoàn khỏi họ, không ngờ khi anh đuổi tới thì không thấy bóng dáng của em đâu... Anh nhìn bốn phía thì thấy bên tảng đá lớn cạnh dốc núi có một đóa hoa, suy nghĩ đến tính trẻ con của em chắc chắn sẽ đi qua nhìn một chút... Đi qua thì thấy cạnh tảng đá rơi ra một cái giày, lòng nghĩ không ổn sợ em đã gặp nguy hiểm. Vừa nhìn sang bên cạnh thì thấy một vách đá dựng đứng, ở vách đá còn có quần áo vương vãi... Nhìn hoa văn trên quần áo thì biết là của em, anh nghĩ đến vì em muốn đi ngắm hoa nên mới sơ ý bị trượt chân rồi rơi xuống. Sau đó lại có tiếng mèo không hợp lý kêu lên... Nghĩ đến chuyện vì gặp nguy hiểm nên em tự biến thân bảo vệ bản thân mình!"

Dù Hoa Tỷ Thần chỉ nói qua loa quá trình tìm được cô, nhưng Thư Khuynh Mặc có thể nghe ra âm vực rung động trong giọng nói của anh. Có thể tưởng tượng được lúc đó anh sốt sắng, kinh hồn bạt vía đến mức nào. Cô biết đến tận giờ Hoa Tỷ Thần vẫn còn sợ hãi, nội tâm bỗng cảm thấy ấm áp. Vòng ngực đang ôm lấy cô rất ôn hòa, rất đáng để dựa vào!

Hoa Tỷ Thần thốt ra một câu nói tiếng Anh tiêu chuẩn: "When you have eliminated the impossible, whatever remains, however improbable, must be the trurth. Sherlock Holmes đã từng nói như vậy. Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật... Tất cả chứng cứ bày ra trước mắt anh, cẩn thận thăm dò phân tích một phen, một cô gái đoan trang biến thành một con mèo đen nhỏ, không phải cũng vì em chính là một con mèo yêu hay sao? Chẳng lẽ còn lí do nào khác để em biến thành con mèo nhỏ ư?"

Hoa Tỷ Thần phân tích đâu ra đấy, dù kết quả có hơi nghiêng lệch nhưng tổng thể thì rất thông minh cơ trí đấy. Thư Khuynh Mặc vì thế mà cảm thấy vinh hạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp...

Đang nhíu mày suy nghĩ thì nghe thấy câu nghi vấn của Hoa Tỷ Thần, như lóe lên ánh sáng kinh ngạc nói: "Đợi chút, trước anh nhặt được quần áo của em ở vách đá, lúc đi ra em cũng mặc quần áo của anh... Cho nên khi em biến thân trước sau đều không có quần áo, cho nên bây giờ em..."

Cho nên hiện tại toàn thân cô không một mảnh vải, trơn bóng trần truồng bị Hoa Tỷ Thần ôm vào trong ngực!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv