Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 106: Đêm Thứ Năm (3)



Thư Khuynh Mặc nằm rất là thoải mái thong dong, nàng cực kỳ thích loại trạng thái lười biếng dễ chịu này, thậm chí còn không thể không nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một chút rồi đi tìm dạ minh châu đó cũng không muộn, chỉ cần là ở trong cái tiểu viện một mẫu ba phân này, chẳng mất bao nhiêu thời gian để tìm một viên châu nhỏ, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi. Nàng nghỉ chân một chút trước cái đã, rồi chốc nữa lại đi tìm sau cũng chưa muộn!

Hơn nữa nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhân tiện còn có thể suy nghĩ đến việc cái tên Hoa mọt sách sẽ đem đặt cái gọi là tín vật định thân này ở đâu! Một người nữ nhi gia như nàng sẽ đặt ngọc bội trên bàn trang điểm, còn Hoa mọt sách ngốc kia thì sao... Hắn thường thích đọc sách, rất thích ở trong thư phòng, vậy thì xem chừng dạ minh châu này rất có thể đã được để trong thư phòng này!

Khi Thư Khuynh Mặc còn đang mải mê suy đoán xem rốt cuộc dạ minh châu sẽ được đặt trên bàn hay trên kệ sách, tựa hồ sau lưng nàng đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt, nàng sốt ruột lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ dài gần tới thắt lưng mình, tiện tay nhấc chiếc hộp lên liền cảm thấy có một luồng sáng mờ nhạt lưu chuyển trong chỗ khe hở, nàng đưa tay mở chiếc hộp ra một nửa, ánh sáng đột nhiên bùng lên như ban ngày, khiến nàng sợ hãi tới mức vội vàng che cái hộp lại. Cái này… Không phải là dạ minh châu ư, một viên lớn và sáng như vậy, nhà nàng đưa tín vật định thân chính là đáng tin cậy đến mức không thể bỏ chạy. Thực sự là quá may mắn rồi khi có được mà không cần nỗ lực...!

Thư Khuynh Mặc kích động không thôi vừa muốn đem hộp gỗ ôm vào trong lòng rồi sau đó chuồn mất, thì lại chợt nghe thấy một thanh âm có từ tính như sấm dậy đất bằng, nàng kinh hãi ngồi bật dậy: "Đêm khuya các hạ đến thăm hàn xá, không biết là có gì muốn chỉ giáo..."

Giọng nói này trầm thấp và êm dịu cũng xem như là rất dễ nghe, nếu như Thư Khuynh Mặc so sánh theo cách khác mà nói, nàng nghĩ rằng giọng này rất giống

Rất giống loại rượu đã chôn dưới đất hơn chục năm, không cần phải uống, chỉ cần ngửi một chút dư vị của rượu nguyên chất đã hơi say say, giọng nói này chỉ nói vài câu, đã khiến nàng có cảm giác say mèm...

Thư Khuynh Mặc đã ngà ngà say, trước khi nàng kịp phản ứng, một cây nến đỏ với hai bông hoa và cành lá quấn vào nhau có sẵn trên giá nến được đốt lên, ngôi nhà đã bị bao phủ trong bóng tối lâu ngày nay đã được đón ánh sáng, ánh nến chập chờn một lúc sau đó ánh sáng lan tỏa khắp gian nhà.

Không hay rồi, bị phát hiện rồi!

Thư Khuynh Mặc hét to trong lòng, lúc ngọn nến được thắp sáng, nàng liền giấu hộp gỗ trong tay về phía sau, đồng thời đưa tay ra che đôi mắt bị ánh sáng đột ngột kích thích, trong đầu nàng hiện nên trăm nghìn ý nghĩ nhưng cuối cùng vẫn quyết định án binh bất động. Nếu bây giờ chạy trốn, người nam nhân này sẽ hét lên để gọi thị vệ trong phủ đến, một người với một người còn dễ, một đống người đến thì nàng không thể đánh bại được!

Thư Khuynh Mặc rất tự ý thức được rằng kẻ địch không động thì mình sẽ không động, vì thế nàng thả lỏng người, trở lại dáng vẻ thư thái trước đây: "Không dám chỉ giáo, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là một người ở dưới quê lên Thịnh Kinh, muốn đến phủ Thừa tướng to lớn này làm khách một chút, nhân tiện nhìn xem trong phủ tráng lệ nguy nga đến cỡ nào, để người nhà quê này được mở rộng tầm mắt!"

Trong khi nói chuyện, chân nàng vẫn rảnh rỗi khoát lên mép điêu lung tháp*, giữ thẳng lưng trong khi ngồi nửa người, cầm cái gối tựa sau đầu ra đằng trước và ôm lấy nó, những ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào họa tiết hình lá trúc trên gối, cái tay còn lại nhanh chóng cầm hộp sơn mài đựng mứt hoa quả lên, lặng lẽ lấy một miếng nhét từ dưới khăn che mặt lên cho vào miệng.

*điêu lung tháp: giường lồng chạm khắc, kiểu giường như cái trường kỉ nhưng to hơn.

Nếu không phải không đúng lúc, nàng rất muốn hỏi Hoa mọt sách mua mứt hoa quả này ở đâu, ăn vào, để lại một mùi thơm ở môi và răng, những thứ ăn ngon đều bị rơi vụn!

Khoan đã, thiếu niên anh tuấn phong lưu vừa ra khỏi nhà tắm chính là con mọt sách ốm yêu năm đó á? Không thể nào, nhìn khuôn mặt có hơi chút giống hồi bé, trời ơi, đúng là nam nhân đến mười tám tuổi đều thay đổi...



Người này chính là Hoa Tỷ Thần, vị hôn phu của Thư Khuynh Mặc.

Hai bên thái dương của hắn vẫn còn ướt nhẹp, trên người chỉ mới mặc một bộ đồ ngủ lỏng lẻo bằng gấm màu trắng, dường như là vội vã ra khỏi bồn tắm vì bị quấy rầy. Hắn nghe vậy mỉm cười: "Quần áo cô nương mặc không đúng lắm, không giống muốn làm khách, ngược lại hơi giống lương thượng quân tử*!

*Lương thượng quân tử: có nghĩa là một quý ông ẩn mình trên xà nhà, đồng nghĩa với tên trộm, ẩn dụ cho kẻ trộm.

Khuôn mặt này đúng là đẹp đẽ thuần khiết, phong trần tuấn tú, cười rộ lên càng khiến lòng người xao động, suýt chút nữa bị nụ cười của hắn lấy đi hồn phách, lông mày của hắn thẳng tắm đen nháy, đôi mắt như ngôi sao đang tỏa sáng, trong đôi mắt sáng ngời đó là con ngươi lạnh lẽo và cô đơn như băng tuyết, như phản chiếu của vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm trong vực sâu vắng lặng, không một chút gợn sóng nhưng lại khiến người ta mê mẩn. Và khí chất thư hương* ở khắp cơ thể biến sự lạnh lùng trong mắt hắn thành một bầu không khí im lặng như tờ, quân tử đoan chính ấm áp và mát lạnh như ngọc.

*Thư hương: Nhà dòng dõi có truyền thống học tập

Lúc này, hắn một tay cầm chân đèn có cành lá đen xen, một tay để sau lưng, dáng người thon dài, khôi ngô tuấn tú, đúng là trọc thế phiên phiên giai công tử*, Thư Khuynh Mặc luôn thích kiểu nam nhân mạnh mẽ, thô lỗ, cao lớn và vạm vỡ, nhưng cũng phải thừa nhận rằng bị nam sắc trước mặt mê hoặc, nàng suýt chút nữa đưa tay ra để kéo chiếc áo lỏng lẻo xuống, xem bên trong có cơ bắp cuồn cuộn hay không…

*Trọc thế phiên phiên giai công tử: Trọc thế: thời đại hỗn loạn; Phiên phiên giai công tử: người đàn ông đẹp trai và có nhân cách. Từ "trọc thế" được thêm vào trước để làm cho ngưi đàn ông trở nên phi thường hơn, dường như nổi bật trong thiên hạ...

Nhưng hắn vừa nói nàng hơi giống tên trộm, lời này đúng là nghe rất chói tai, Thư Khuynh Mặc cau mày và không vui vẻ nói: "Ta không phải kẻ trộm, nói kẻ trộm rất khó nghe, đường đường là một trạng nguyên lang nói ra câu như vậy rất khó nghe... Thư... Ta là Lâm nữ hiệp thích cướp của nhà giàu chia nhà nghèo!"

Trong lúc Thư Khuynh mặc ngây người, Hoa Tỷ Thần bình tĩnh đánh giá vị khách đêm khuya không mời mà đến này, nhìn dáng vẻ và nghe giọng nói thì là tiểu cô nương của nhà nào đó.

Nàng mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, khăn che mặt màu đen che nửa khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi lông mày xinh đẹp dường như đã nhìn thấy ở đâu...

Đôi lông mày sẽ gợi cho người ta nhớ đến những bông hoa sơn chi đầu tiên, đôi lông mày lá liễu mảnh mai của nàng giống như cành cây sơn chi mảnh mai trong sân, và đôi mắt trong vắt long lanh như cánh hoa còn đọng sương tinh khiết, khiến người ta muốn che chở, yêu thương.

Hắn không nhìn kỹ vào đôi mắt khiến hắn lung lay nữa, mà liếc mắt xuống, cô nương này dường như để tiện đi lại trong đêm tối nên đã mặc một bộ y phục dạ hành, nhưng y phục hơi bó sát này đã làm tôn lên ngọn núi cao vút và vòng eo thon thả của nàng, khéo léo phác họa thân hình yểu điệu, mềm mại lả lướt, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay thân phận của nàng...

Chiếc áo màu đen bó sát nhấn vào phần thân trên khiến người ta dễ dàng nhận thấy bờ vai tròn trịa và phẳng lặng của nàng như dải lụa mượt mà, bởi vì tư thế nằm nhàn nhã, đường cong cao ngất của khuôn ngực của nàng càng thêm săn chắc và đẫy đà, vùng bụng phẳng mịn không có một chút mỡ thừa, còn có vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh như cây liễu, dường như chỉ cần véo một cái là cũng có thể gãy, còn có một đôi chân dài thon dài thẳng tắp đong đưa...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv