Giờ nghỉ trưa, Ninh Lạc An ngồi một mình ở nhà ăn của công ty. Cô chẳng quen biết ai và cũng không có nhu cầu kết thân với người khác.
Ninh Lạc An cúi mặt tập trung ăn uống, cô nghe loáng thoáng mấy nữ nhân viên bàn bên cạnh đang xì xầm to nhỏ.
"Tôi nghe nói Lục tổng là gay đó."
"Thật sao?"
"Tôi nghe nói vậy thôi, chứ làm gì có người nào vừa đẹp vừa tài hoa như anh ấy mà 41 tuổi vẫn chưa lập gia đình."
Ninh Lạc An khẽ nhếch môi, cô đã điều tra kỹ thông tin trước khi tiếp cận. Lục Khắc đúng thật chưa lập gia đình, tuy nhiên phụ nữ theo đuổi hắn không ít và không một ai được hắn đáp lại tình cảm, chuyện này vẫn chưa tìm ra nguyên do.
Cô thầm nghĩ: "Họ nghi ngờ anh là gay, vậy thì để tôi thay họ chứng minh sự thật."
Đột nhiên một nhân viên nữ gọi Ninh Lạc An:
"Ủa, em là nhân viên mới phải không?"
Cô ngẩng đầu, nuốt vội muỗng canh rồi trả lời: "Dạ đúng rồi, em mới vào hôm nay."
"Uầy, trông em xinh thật luôn, nhìn còn tưởng phẫu thuật thẩm mỹ ấy chứ."
Đối diện với lời khen bất ngờ kia, Ninh Lạc An hơi chột dạ, mỉm cười ngượng ngùng rồi tiếp tục bữa ăn.
Nhắc đến ngoại hình, cô không khỏi nhớ về quãng thời gian kinh hoàng của quá khứ.
5 năm trước,
Khi ấy Ninh Lạc An chỉ mới 18 tuổi, ngoại hình xấu xí không ngờ. Người chị cùng cha khác mẹ kia thì như một con thiên nga lộng lẫy, trong khi cô chẳng khác gì một con vịt bầu đen nhẻm bần tiện.
Diệp gia chính là nơi cô hận nhất, hận đến thấu xương, hận đến mức muốn bóp chết từng người một.
Từ Diệp lão gia – Diệp Tín, người cha có cũng như không. Luôn nhắm mắt làm ngơ trước mọi sự đau khổ của Ninh Lạc An.
Hay Diệp phu nhân ra vẻ thánh thiện nhưng tâm địa lại độc ác thấu trời.
Cả Diệp tiểu thư – Diệp Ly, người chủ yếu tạo ra bao thống khổ cho cô.
Ninh Lạc An chưa một phút giây nào quên cái cách mà Diệp gia đã đối xử với cô.
Năm đó, cô quỳ lạy van xin Diệp Tín cho cô xin một ít tiền, sau đó sẽ biến mất khỏi Diệp gia mãi mãi.
Và đúng như lời hứa, Diệp Lạc – đứa con gái ngoài giá thú năm đó của Diệp lão gia đã chết khi sang Anh.
Cái ngày mà Ninh Lạc An nằm trên bàn mổ, làm một cuộc đại phẫu thay đổi toàn bộ gương mặt. Cô thề sẽ quay trở lại và khiến từng người trong Diệp gia đều phải quỳ xuống xin lỗi cô.
Ninh Lạc An kết thúc giờ nghỉ trưa liền quay lại làm việc.
Cô pha một tách cà phê mang vào phòng của Lục Khắc, tuy nhiên gõ cửa hai ba lần bên trong vẫn không có động tĩnh.
Nam trợ lý đi ngang, thấy cô đứng đó bần thần liền nói: "Lục tổng ra ngoài gặp khách hàng rồi. Cô là thư ký mới đúng không?"
Ninh Lạc An gật đầu: "Vâng, chào anh, tôi tên Ninh Lạc An."
"Ừm, tôi tên Chu Hạ. Mai mốt có gì khó khăn cứ hỏi tôi nhé!" – Chu Hạ mỉm cười thân thiện rồi rời đi ngay.
Cô cầm cốc cà phê đen trở về bàn làm việc của mình, một hơi uống cạn ly. Vị đắng ngắt trôi xuống cổ họng giống như báo hiệu đoạn đường sắp tới của cô sẽ vô cùng gian nan.
Loay hoay đã hết giờ làm việc, bởi vì ngày đầu tiên nên khối lượng công việc được giao không nhiều, đúng giờ tan tầm cô đã ra về.
Ninh Lạc An lái chiếc xe hơi loại đại trà chạy qua con đường lớn, là một trong những con đường đông đúc và náo nhiệt nhất Giang Thành.
Cô không có bạn bè, không có bất kỳ mối quan hệ xã hội nào trong nước. Cho nên niềm vui duy nhất chính là uống rượu một mình.
Tính từ giờ tan tầm cho đến chai rượu thứ ba đã là 7 giờ tối.
Ninh Lạc An chuẩn bị ra về thì bất ngờ nhận được cuộc gọi.
Vừa bắt máy bên kia đã vội nói:
"Thư ký Lạc, là tôi Chu Hạ đây, phiền cô đến đón Lục tổng ở nhà hàng X, bây giờ tôi đang giải quyết công việc ở cơ quan nên không đi được."
Ninh Lạc An mừng rỡ, đây rõ ràng là ông trời cũng đang giúp cô.