Lần cuối cùng tới xem hội trường tổ chức hôn lễ, ngày hôm sau Tam Tam sẽ phải quay trở về thành phố Y, chờ ngày đón dâu. Tôi cầm danh sách công việc, xem từng mục một để kiểm tra rà soát. Nó gục đầu vào vai tôi, cùng tôi đối chiếu một lần nữa.
Tôi khẽ nhún vai: "Cô dâu mới, mày căng thẳng cái gì chứ?"
Tam Tam: "Đây là lần đầu tiên tao lấy chồng, đương nhiên phải cẩn thận tỉ mỉ rồi."
Ông chủ Tiêu cười đến lồi dứa: "Em còn định lấy mấy lần chồng?"
*lồi dứa: lừa dối (đáng lẽ là "cười đến gian xảo" nhưng mình thích để là "lồi dứa":)
Tam Tam: "Đây là lần lấy chồng duy nhất trong đời em, chẳng nhẽ em không nên cẩn thận một chút sao?"
Ông chủ Tiêu hài lòng, tung tăng chạy đi kiểm tra hệ thống âm thanh.
Tôi: "Mỗi khi Tiêu Trọng Nghĩa nở nụ cười nham hiểm, tao đều cảm nhận được anh ta và Cố Ngụy quả nhiên là họ hàng thân thích." Loading...
Tam Tam: "Không so sánh được, mày hiểu không? Chồng mày chiều mày gần như đã cung phụng mày lên tận cung trăng rồi, mày hiểu không?!"
Tôi: "Làm gì có…"
Tam Tam: "Nếu mà mày là hôn quân, thì anh ta chính là nịnh thần. Người kia mà là hồng nhan họa thủy, thì người này chính là hôn quân."
*hôn quân: vua độc ác ; nịnh thần: kẻ nịnh nọt ; hồng nhan họa thủy: sắc đẹp hại nước, hiểu nôm na trong câu này là lấy sắc đẹp quyến rũ vua làm điều sai trái.
Sao mày cứ miêu tả như tao là kẻ đểu cáng vậy? Còn nữa, làm gì có triều đại nào hôn quân để mặc cho nịnh thần giày vò đâu?
Tôi: "Theo cách minh họa của mày, nói thế nào thì anh ấy cũng nên là hôn quân, còn chị đây là hồng nhan họa thủy mới đúng chứ?"
Tam Tam: "Còn lâu, Cố Ngụy họa thủy hơn mày nhiều."
Sau khi check lại lần cuối rằng hôn lễ đã không còn vấn đề gì nữa, tôi vỗ vỗ vai Tam Tam: "Tân nương, về ngủ một giấc dưỡng lại dung nhan đi."
Tam Tam cười tít mắt, thân mật khoác tay tôi về bên cạnh mình, sau đó dùng ngữ điệu như hô slogan nói với tôi: "Tao cảnh cáo mày trước nhé, đừng có làm trò con bò gì để chị đây hết hồn rõ chưa."
Tôi: "Câu này mày nên hô vang với ông chủ Tiêu mới địa chỉ."
Tam Tam buồn bã, cất giọng đầy bi ai: "Tao không đấu lại anh ấy."
Tôi: "Thế mày nói với tao là nước đổ lá khoai rồi."
Tam Tam: "Có bất kì phi vụ gì phải mật báo cho tao đầu tiên, để tao còn chuẩn bị sẵn cách giải quyết."
Tôi: "Tam à, cả đời chỉ kết hôn một lần, có cái gì đó để cả đời khó quên phải rất tốt sao? Mày noi gương Ấn Tỉ kia kìa…"
Ánh mắt Tam Tam híp lại đầy sát khí. Năm đó, hôn lễ của Ấn Tỉ có quá nhiều sự khác biệt, hoàn toàn do phong cách của Kim Thạch, khiến cho cả hôn lễ Ấn Tỉ không thể nào giữ nổi bình tĩnh. Sau này khi xem lại đoạn phim ghi hình hôm đó, Ấn Tỉ mới thấy, rõ ràng người cần đoan trang, xinh đẹp, ra dáng cô dâu như mình ấy thế mà lại nước mắt nước mũi tèm lem. Ấn Tỉ đã tiến hành một cuộc hành hạ tàn khốc cả về thể xác và tinh thần đối với Kim Thạch.
Tôi rất nghiêm túc suy xét vấn đề: "Tao cảm thấy, nếu như ông chủ Tiêu thực sự toan tính tạo ra một "quả bom" cho mày thì chắc chắn ra mò đến Cố Ngụy để tham mưu." Như thế mới dễ bề hành động.
Tam Tam: "Thế mày mau đi xúi bẩy Cố Ngụy đi."
Tôi cũng rất buồn bã, cất giọng đầy bi ai: "Tao không đấu lại được anh ấy."
Tam Tam thở dài thườn thượt: "Chúng ta đúng là cặp chị em hoạn nạn."
Trước khi tách như ra, Tam Tam còn như mây như gió nói với ông chủ Tiêu: "Hi vọng hôn lễ của chúng ta có thể giống như hôn lễ của Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu, bình yên ổn định, bình… yên, ổn… định."
Tôi thầm cảm khái trong lòng: sau đó anh ta sẽ càng điên cuồng dồn hết tâm sức và nhiệt huyết cho chuyện sau hôn lễ, mày lại càng không có tuổi đấu lại.
- -----------------------------------------
Đá khô còn chưa tan hết, khúc nhạc hôn lễ chậm rãi cất lên. Tiêu Trọng Nghĩa xuất hiện với cây đàn violin, đẹp trai xuất chúng. Tất cả trái tim thiếu nữ trong hội trường đều bị một lưới tóm gọn. Còn có cô gái dũng cảm tiến hẳn lên sân khấu để tặng hoa.
Tôi và Tam Tan vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để lên sân khấu, nhưng đều bị làm cho kinh ngạc. Điều khiến cô em Tam Tam kinh ngạc là, "quả bom" này của ông xã đẹp trai quá đi mất, còn điều khiến tôi kinh ngạc là, cây đàn đó là của Cố Ngụy, chắc chắn cô em Tam Tam sẽ bóp chết tôi.
Tôi và Cố Ngụy ngồi hai bên bàn chỉ tọa. Anh là người nhà của chú rể, còn tôi là người thân của cô dâu. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh, anh lập tức bắt máy.
Tôi: "Hãy nói với em cây đàn đó không phải là của anh đi."
Cố Ngụy từ xa đưa mắt nhìn tôi, cười tít mắt: "Là của anh."
Tôi: "Anh đưa cho anh ta lúc nào thế?"
Cố Ngụy: "Được hơn một tuần rồi."