Không biết từ lúc nào chúng tôi đã trở thành bạn bè của nhau đúng như trong truyền thuyết.
Cố Nguỵ và tôi đều không phải người có tính cách thích dựa dẫm vào người khác, nhưng ở bên cạnh lại có rất nhiều bạn tốt. Ở cái tuổi như chúng tôi bây giờ, có được những người bạn tâm giao, những người đồng nghiệp có quan hệ tốt đẹp, khi buồn chán thì tụ tập trò chuyện tán gẫu với nhau, lúc khó khăn thì dang tay giúp đỡ, đó là điều hạnh phúc vô cùng.
Trong con mắt đám bạn tôi, Cố Nguỵ được xem là “lấy vợ có chiến thuật”.
Trong con mắt đám bạn anh, tôi được xem là “lấy chồng có nguyên tắc”.
Chúng tôi giải thích rằng: “Đâu có, hai chúng tôi chỉ vì tính cách hợp nhau mà thôi.” Nhưng từ trước tới giờ chẳng một ai tin, cũng không hiểu tại sao nữa.
Trần Thông thường nói: “Hai người có thể tu thành chính quả, anh đây đúng là đã dồn bao tâm sức, phải nói là nhân tố chủ chốt.”
Trần Thông vừa là đồng nghiệp lại là bạn bè thân thiết nhất của Cố Nguỵ, hai người họ cùng trường cấp hai, cùng trường cấp ba, lại cùng học cao học với nhau, tuy không cùng khoá nhưng vẫn như chung một nhà. Quan hệ của họ vẫn luôn thân thiết cho tới ngày hôm nay. Nói theo cách của Trần Thông thì là “Với quan hệ thân thiết như của hai chúng ta, hoàn toàn có thể cho cái đính ước với nhau.”
Mặc dù cô dâu nhà họ Trần đã bước vào ngưỡng cửa hai mươi lăm rồi, vậy mà Cố Nguỵ vẫn đơn côi lẻ bóng. Vì muốn xem xét tới hạnh phúc của con cái mình sau này, Trần Thông đã chủ động gánh vác trách nhiệm “khai sáng cho Cố Nguỵ”.
Khi mới biết chúng tôi yêu nhau, Trần Thông vẫn cảm thấy băn khoăn: “Cố Nguỵ, tìm một cô gái ít hơn mình nhiều tuổi như thế có thấy áp lực không?”
(Đây là logic quỷ quái gì vậy?)
Cố Nguỵ: “Cô ấy còn nhỏ như thế, cậu không cảm thấy rất thú vị sao?”
Trần Thông hoang mang: “Hả? Thế… thế sau này già thì sao?”
Cố Nguỵ: “Cô ấy già như thế, cậu không cảm thấy thú vị sao?”
Loading...
Trần Thông: “…”
Sau này, Trần Thông nói với tôi: “Có đôi khi, cách nói chuyện của Cố Nguỵ khác người lắm. ”
Đối với thay đổi của Cố Ngụy sau khi yêu đương, Trần Thông rất vừa lòng: "Yo, được nha, còn nuôi cậu tăng lên hai cân, càng ngày càng có hương vị của đàn ông trưởng thành đó!"
Vì thế tôi cứ như vậy mà qua được "khảo hạch" của Trần Thông. Về sau mỗi lần đến bệnh viện, anh ấy đều luôn miệng gọi "Em dâu ~ Hiệu Hiệu ~", không chỉ một mình gọi mà còn kích động quần chúng gọi theo. Bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhiều, người trẻ tụ lại một chỗ thì sẽ thấy tương đối nhàm chán.
- ---Nhà ăn vào giờ cơm trưa----
"Bác sĩ Cố yêu đương!"
"Không có ảnh không thể tin!"
Trần Thông lập tức tham gia: "Hình nền điện thoại, hình nền điện thoại."
Sau đó một đám người phóng ánh mắt sáng lấp lánh về phía Cố Ngụy.
Cố Ngụy đi mua cơm, vừa lấy điện thoại ra tìm số của tôi, đã bị người ta cướp đi rồi.
Tôi bên này vừa nhấc máy chỉ nghe được:
"Điện thoại điện thoại!"
"Hình nền hình nền!"
"Mau mau mau!"
Tôi cho rằng điện thoại bị nhiễu sóng nên nói một câu: "Ừm? Đường truyền bug rồi?"
Bên kia nháy mắt trầm mặc.
Sau một loạt tiếng sột soạt, tiếng Cố Ngụy cười: "Ăn cơm chưa?"
Tôi hỏi: "Vừa nãy là chuyện gì vậy?"
Cố Ngụy: "Không có gì, chỉ là em đã dọa bọn họ chạy rồi."
Tôi: "..."
Về sau mỗi lần đến bệnh viện, người không quen biết đều sẽ nhìn tôi nói: "Tìm bác sĩ Cố à?". Cảm giác đó chính là rất xấu hổ.
- -------------------
Chuyện của Cao Hi, Trần Thông cũng là người đầu tiên “đánh hơi” thấy có vấn đề và nhắc nhở Cố Nguỵ: “Chuyện này cậu phải suy nghĩ cho thấu đáo vào, xử lí khéo léo một chút.”
Trần Thông cũng là người đầu tiên tìm tôi để tâm sự: “Hiệu Hiệu, Cố Nguỵ chưa bao giờ có ý nghĩ lại gì đó với Cao Hi.”
Tôi nói: “Em biết.”
Chuyện nối lại tình xưa thực ra đâu có đơn giản như trong tiểu thuyết hay viết. Vừa ngoảnh đầu lại đã có thể nồng thắm như xưa, làm gì có chuyện đó. Có nhiều lúc, khi một mối tình đã trôi qua, nhìn thấu rồi, buông bỏ rồi, khi quay đầu nhìn lại, nó thực sự chỉ giống như gió thoảng mây bay. Khi bên cạnh bạn đã có người mà bạn yêu thương, hai người cùng tìm hiểu, thân thuộc với nhau, gửi gắm tình cảm cho nhau. Sau khi hai người hoà hợp, quả thực không dễ gì tách ra nữa đâu. Buông bỏ tình yêu đang nắm giữ trong tay để quay trở lại với một quá khứ đã qua chỉ vì sự hiếu kì và mới mẻ, chỉ có mấy tên ngốc mới làm chuyện đó.
Trần Thông: “Cách làm của Cố Nguỵ là thích hợp nhất, không cho đối phương một cơ hội nào, thời gian lâu rồi ắt sẽ nguội lạnh thôi. Dù sao cũng cùng làm một nơi, ồn ào quá cũng không hay. Hơn nữa, Cố Nguỵ lúc nào cũng dính lấy em, chỉ có ai mù mới nhìn không ra.”
Dẫu sao hai người cũng từng có tình cảm với nhau, cho dù là thời gian ngắn hay dài, nếu như Cố Nguỵ có thái độ ác ý hay những lời nói cay độc về Cao Hi, có khi người thất vọng nhất lại là tôi. Đừng yêu một người đàn ông còn dây dưa không dứt với tình cũ, cũng không được yêu một người đàn ông coi người yêu cũ không đáng một xu nào. Đối với người cũ như nào thì đối với người mới cũng như vậy thôi. Nếu một người đàn ông đã thực sự trải qua một mối tình nghiêm túc, cõi lòng họ sẽ vô cùng bình thản, cử chỉ lịch sự, phải phép, thái độ tôn trọng. Cho dù quá khứ tốt hay xấu, bây giờ cô ấy cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi được nữa, tương lai cũng vậy.
Quãng thời gian đó, ở bệnh viện, Trần Thông dính Cố Nguỵ như hình với bóng, tận lực hạn chế cơ hội ở riêng của Cao Hi với Cố Nguỵ. Lần cuối cùng Cố Nguỵ ngả bài với Cao Hi, Trần Thông cũng có mặt.
“Cao Hi, tôi đã có gia đình rồi. Cho dù tôi chưa có gia đình, chúng ta cũng không có khả năng nữa. Vấn đề giữa hai chúng ta, mong cô hiểu rõ. Cô vẫn là cô, tôi cũng vẫn là tôi, có bắt đầu lại một lần nữa vẫn không có tác dụng gì. Sau này hi vọng đừng tới khoa tìm tôi, tránh điều không hay.” Lúc đó, thậm chí Cố Nguỵ còn chưa gặp mặt bố mẹ tôi…
Mặc dù sau này Trần Thông còn cường điệu hoá để trêu đùa chúng tôi rằng, anh ấy đã phải khô héo cả con tim, nhưng chúng tôi vẫn luôn biết ơn anh ấy, bởi vì chẳng có mấy người đàn ông sẵn sàng làm mấy chuyện không được coi là hay ho gì như thế, trừ phi thực sự coi bạn là anh em.
Tính cách Trần Thông chính là vậy, nếu không phải chỗ chân tình, anh ấy không bao giờ nói nhiều, nhưng nếu đã thật sự thân thiết, anh ấy luôn sống hết lòng, cố gắng hết sức, không cố kị cái gì mà giúp đỡ bạn. Trong tình bạn cũng thế, mà trong tình yêu cũng vậy.
Năm xưa, anh ấy cầu hôn vợ chưa cưới của mình như thế này.
Chị Trần: “Làm sao em biết sau này anh có lăng nhăng hay không?”
Trần Thông: “Vì sao người ta lại muốn lăng nhăng? Chẳng phải là vì muốn tìm cảm giác mới mẻ tròn chuyện chăn gối sao? Cho dù tất cả phụ nữ trên đời này lột sạch ra trước mặt anh, cũng chẳng khác gì giải phẫu cả. Anh đã thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất từ lâu rồi, còn đi đâu lăng nhăng được cơ chứ?”
Vợ chưa cưới của anh ấy suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý. Đúng là một đôi thần kì.
Nghe nói chị Trần là một người vô cùng “khó đối phó”. Chị là một phóng viên xuất sắc mảnh tin tức, phản ứng nhanh nhạy, tài biện luận sắc sảo, khí thế mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể “đè bẹp” Trần Thông.
Lần đầu tiên được mời tới nhà Trần Thông, được diện kiến tận mắt chị Trần, chị còn xinh đẹp hơn so với tôi tưởng tượng nhiều, quả nhiên dáng vóc lụa là hàm răng trắng bóng. Nhưng tới lúc chị ấy chống nạnh, mạnh mẽ quát tháo Trần Thông trong vòng mười lăm phút phải mua về đủ bảy loại rau củ, tôi mới phát hiện bề ngoài của chị vô cùng lừa người và quyến rũ người ta.
Sau đó bốn người quây quần bên bàn ăn, một nồi lẩu sôi sùng sục.
Đang ăn uống vui vẻ, chị Trần quyết định chơi trò nói thật hay làm liều. Chị nói: “Cố Nguỵ gợi cảm nhất lúc nào?”
Đột nhiên có một chiếc đũa chỉ về phía mình, tôi còn đang lơ mơ chưa hiểu gì, bèn quay đầu sang nhìn Cố Nguỵ đang ngồi bên cạnh thả khoai tây vào nồi lẩu: “Lúc thái đồ ăn.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy, khi Cố Nguỵ đeo tạp dề thái khoai tây, thái cà rốt gì đó, thái các loại đồ ăn, lách cách, lách cách, tay dao tay thớt thành thạo, thực sự gợi cảm đến mức không thể gợi cảm hơn.
Cố Nguỵ ngồi một bên vừa lắc đầu vừa cười.
Chị Trần: “Nói, Hiệu Hiệu gợi cảm nhất là lúc nào?”
Cố Nguỵ quay đầu nhìn về phía đầu đũa kia, bình thản hơn nhiều. “Cô cứ nói thẳng là cô muốn hóng chuyện đi, lấy đũa che đậy làm gì?”
Chị Trần: “Tôi chỉ giấu chút thôi, cậu không cần phải giấu giếm nữa đâu.”
Cố Nguỵ vẫn thong dong thả thức ăn vào nồi lẩu, nói: “Lúc là quần áo. Những lúc như thế rất có dáng dấp người phụ nữ của gia đình, chăm chồng dạy con.”
Đột nhiên Trần Thông như bừng tỉnh, “ồ” một tiếng, nhưng bị chị Trần lườm cho một cái, lập tức ngồi im không nói thêm lời nào.
Sau đó chị Trần ý vị sâu xa nói với tôi: “Lần sau lúc nào là quần áo thì phải cố gắng ăn mặc kín đáo một chút, nếu không thì thôi, cứ hở hang cho xong.”
Dường như tôi đã hiểu ra gì đó rồi…