Ngày thứ tư sau khi phẫu thuật, thầy Lâm đã hoàn toàn tỉnh táo. Sáng hôm ấy, tất cả các bác sĩ đều đến phòng kiểm tra.
Chủ nhiệm A: "Tình trạng hôm nay thế nào rồi?"
Tôi: "Ngoài bụng trướng hơi đau thì ổn ạ."
Chủ nhiệm kiểm tra vùng bụng và vết mổ: "Trướng bụng là chuyện bình thường, gần như hôm nay sẽ thoát hết khí, sau đó có thể bắt đầu uống thuốc." Rồi cười cười với chúng tôi, "Hồi phục nhanh lắm, hai mẹ con vất vả rồi."
Nghe vậy, một bác sĩ đang cúi đầu ghi chép bên cạnh bỗng ngẩng lên nở nụ cười.
Tôi không biết phải miêu tả đôi mắt ấy như thế nào. Trong và rất đỗi dịu dàng, nó làm tôi chợt nhớ đến một câu thơ từng đọc từ thuở xa lắc xa lơ nào đó, "She walks in beauty, like the night/ Of cloudless climes and starry skies". Dường như ẩn sâu trong đó là cả một thế giới mênh mông và tĩnh lặng khiến người ta chỉ tiếc không thể mãi mãi đắm chìm.
Tôi hoảng hốt mất 0.1s, liếc qua bảng tên trước ngực anh: Cố Nguỵ, nghề nghiệp: Bác sĩ. Là bác sĩ phụ trách của thầy Lâm.
Từ trước đến nay, tôi không bao giờ tin cái gọi là "tiếng sét ái tình", cũng tự thấy bản thân có sức chống cự tương đối mạnh trước trai đẹp. Nhưng lần này tôi không thể không cảm thán, thực sự là một đôi mắt khiến người ta muốn phạm tội...
Ngày 5 tháng 3 năm 2009
Ngày thứ năm sau phẫu thuật, ăn sáng xong, mẹ đổi ca để tôi có thời gian nghỉ ngơi. Tôi cầm táo và dao gọt hoa quả ra hành lang, tựa vào lan can từ từ gọt.
Thay vì ăn, tôi lại thích gọt vỏ, thích nhìn lưỡi dao lượn đều và lớp vỏ mong manh tách từng vòng từng vòng thành một đường tròn hoàn mỹ. Đó là một phương pháp điều chỉnh cảm xúc rất tốt.
Tôi gọt được một nửa thì "phúc đến lòng sáng" ngẩng đầu, thấy bác sĩ Cố đang đi về phía này, chỉ cách tôi chừng năm mét, vẫn là bờ vai mảnh khảnh, bước đi không tiếng động như mèo ấy...
Tôi nâng cổ tay, định hoàn thành công việc bằng tốc độ nhanh nhất có thể nhưng quýnh lên một cái, vỏ táo đứt đôi... Có trời mới biết lúc ấy mặt tôi đần ra như thế nào. Anh dừng lại, mắt do dự đảo một vòng giữa tôi và vỏ táo đang yên nghỉ dưới đất, môi hơi mím lại rồi lễ phép mỉm cười: "Gọt táo đấy à." Bác sĩ, anh lịch sự quá...
Đôi mắt chết người vừa xuất hiện, đầu tôi nóng lên, hiến dâng quả táo trong tay: "Anh ăn táo không?" >_<...
Anh bật cười: "Không, cảm ơn. Tôi đang đi kiểm tra phòng bệnh."
Đến tận khi bóng áo blouse trắng biến mất sau cánh cửa phòng bên tôi mới nhận ra quả táo trên tay mình vẫn chưa gọt xong... Chín rưỡi sáng, cửa phòng bệnh mở ra, một người mặc đồ giải phẫu xanh, mũ nón khẩu trang bịt kín từ đầu đến chân đi tới. Tôi chống trán nghĩ thầm, với cự ly xa như thế mà tôi có thể dễ dàng nhận ra một người đàn ông mới gặp chưa đầy hai ngày chỉ bằng hình dáng, bước đi và thậm chí là giác quan thứ sáu, điều đó nói lên cái gì? Như Edward đã nói, since I"m going to hell...
Bác sĩ Cố thấy thầy Lâm đang ngủ nên bước đến cạnh tôi, đưa cặp tài liệu, nhỏ giọng: "Nước truyền cho ba cô hôm nay thay, cô xem thử đi."
Phương án trị liệu, tên và dược hiệu được ghi chú rất rõ ràng, tôi nghiên cứu một lúc, ký tên rồi ngẩng đầu. Bác sĩ đang cúi xuống xem tôi ký, cả khuôn mặt chỉ lộ mỗi đôi mắt – đôi mắt khiến tôi bất giác đắm chìm, cảm giác ấy như cả não bộ đã ngừng hoạt động, lơ lửng trôi trong một khối bong bóng khổng lồ... Anh chớp chớp mắt, tôi nhanh chóng hoàn hồn, không dám nhìn tiếp: "Cảm ơn anh." "Không có gì." Anh cất tài liệu rồi đi, được chừng hai bước thì quay lại dặn dò, "Lúc ông ấy ngủ, cô có thể nghỉ ngơi một lúc đấy."
Sau khi bác sĩ Cố ra ngoài, tôi buồn bã nhìn thầy Lâm đang ngủ ngon lành cành đào, liệu người ta có thấy con vồ vập quá không ba?
Ngày 6 tháng 3 năm 2009
Ngày thứ sáu sau phẫu thuật, thầy Lâm đã có thể uống nước, ăn cơm, vượt qua những ngày đau đớn nhất, bây giờ tinh thần ông có vẻ tốt hơn nhiều.
Lúc bác sĩ Cố đến kiểm tra, tôi đang ngồi cuối giường mát xa cho thầy Lâm theo đường kinh mạch của dạ dày...
Bác sĩ Cố: "Bác thấy thức ăn hỗ trợ hôm nay thế nào? Dạ dày còn khó chịu không?"
Thầy Lâm: "Vẫn trướng."
"Dấu hiệu này rất bình thường, chỉ cần không buồn nôn là ngày mai bác có thể tăng lượng thức ăn, nhưng đừng quá liên tục hoặc quá nhiều một lần, cứ chia nhỏ nhiều bữa một ngày là được."
Anh ấy cách mình chưa đến ba mươi cm. Tôi rất mâu thuẫn giữa hi vọng muốn anh đi luôn hay ở lại thêm lát nữa, dần dà, đến cổ tôi cũng bắt đầu nóng lên. Bác sĩ vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, mắt nhìn thầy Lâm: "Hàng ngày bác rất ít khi làm việc nhà phải không?"
Hai mẹ con tôi vô thức thật thà "vâng" một tiếng.
Khuôn mặt già nua của thầy tôi hơi đỏ: "Làm chứ, có làm chứ."
Mẹ: "À thỉnh thoảng có xào rau."
Bác sĩ cười càng rạng rỡ, khoe hàm răng trắng sáng: "Có phải bác gái cắt rửa xong xuôi, bác chỉ cần đứng xào không?"
Khi ấy tôi rất ngưỡng mộ Bác sĩ, chỉ cần một lần nằm trên bàn phẫu thuật và năm phút thăm bệnh mỗi ngày, anh có thể đoán được cả những chi tiết như vậy. Hậu quả của việc miệng nhanh hơn não đó là: "Giờ y học đã phát triển đến mức dạy cả trinh thám hình sự cơ à..."
Nói xong tôi 囧, bác sĩ bật cười, mẹ cũng cười. Tôi xấu hổ quay lại nhìn anh một cái, đường viền hàm dưới góc cạnh, làn da siêu đẹp.
Bác sĩ chào tạm biệt rồi đi mất. Một lát sau...
Mẹ: "Mày cười ngây ngô cái gì đấy con?"
Tôi: "Dạ? À... Ôi chao, ngay cả bác sĩ còn thấy mẹ con mình chiều thầy Lâm quá rồi, ha ha ha."
_______________________________
Bác sĩ: Khi ấy anh nghĩ bác trai được chiều quá. Về sau, có một hôm, nhận liên tục bốn ca mổ, mệt rũ người, ngồi trong phòng vừa xếp tài liệu vừa ao ước, giá mà mình cũng được chiều như vậy.