Chưa thả lỏng được bao lâu, một tiếng chuông báo động đỏ vang lên inh ỏi. Gương mặt cả hai căng như dây đàn.
“Chuyện gì nữa đây?” Cố Lam mệt mỏi, cơn lạnh mùa đông cũng không thể xoa dịu sự bức bối của cô lúc này.
“Thông báo! Toàn dân thành phố Hải Vũ, thành phố Di Man, thành phố… nhanh chóng di dời, sơ tán đến nơi cao hơn. Do dư chấn của động đất, tiếp đến chúng ta sẽ gặp phải cơn sóng thần. Dự tính hai mươi phút sẽ tràn vào trung tâm thành phố. Hãy nhanh chóng di chuyển. Chúc mọi người bình an!”
Tiếng thông báo tựa như tiếng gọi Tử Thần, chặt đứt mọi hy vọng sống vừa được nhen nhóm của Cố Lam.
“Chúng ta phải nhanh chóng đến nơi cao hơn.” Cảnh Duệ lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên tìm kiếm một toà nhà để ẩn náu.
Cố Lam cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, chợt nhớ ra điều gì đó, cô lập tức kéo tay Cảnh Duệ chạy theo mình.
“Đi theo tôi, tôi nhớ cách đây không xa có một toà nhà mới xây dựng xong, theo ba tôi thì nơi đó được cho là toà nhà bền vững nhất thành phố. Hiện tại, tôi rất hy vọng nó giống như những gì ba tôi đã giới thiệu.” Cố Lam vừa chạy vừa giải thích, bây giờ không có thời gian để đắn đo.
Từ xa cô đã trông thấy toà nhà phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, cả hai tăng tốc chạy về phía toà nhà. Ngay khi chạy ngang qua một cửa hàng bán dụng cụ bơi, Cảnh Duệ dừng lại không quá lâu để lấy hai cái áo phao cứu hộ.
Chân không ngừng chạy cho đến tầng năm của toà nhà, không chịu nổi nữa, Cố Lam bắt buộc phải ngừng lại, điều chỉnh lại nhịp thở, song cô nhìn người đàn ông đối diện hơi thở vẫn còn đều đều, bất chợt cảm thấy ảo não.
“Mặc vào đi để đề phòng.” Cảnh Duệ đột ngột lại gần, vòng chiếc áo phao ra phía sau Cố Lam.
“Để tôi tự mặc… Anh mặc của mình đi.” Cố Lam nhận lấy chiếc áo phao mặc vào cho mình, nghĩ một lúc cô nhìn Cảnh Duệ nói: “Cám ơn anh!”
Cảnh Duệ chợt dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Cố Lam, tựa như ai sai khiến, anh thú nhận: “Tôi là Phó Duệ.”
“A!” Cố Lam ngơ ra, nhìn chằm chằm về phía anh, mơ hồ hỏi: “Anh không phải là Cảnh Duệ à?”
“Cô không thấy có gì giống nhau sao?” Cảnh Duệ hỏi ngược lại.
Dường như cô phát hiện ra bí mật gì đó thì phải, ánh mắt cô không mấy thân thiện nhìn anh, đợi câu trả lời.
“Tên thật là Phó Duệ, Cảnh Duệ là nghệ danh.” Bị cô nhìn có chút ngại ngùng, Phó Duệ lập tức nhìn về phía cửa sổ.
Gương mặt anh biến sắc, vội vàng lôi Cố Lam núp sau cây cột.
“Mau, ôm chặt lấy cây cột.”
[Ầm. Ầm.]
[Choang.]
Phó Duệ vừa dứt lời, cơn sóng thần ập vào phía toà nhà, cửa kính vỡ toang không còn gì che chắn, đẩy mọi thứ về phía sau với một lực mạnh mẽ.
Cố Lam chống chịu không nổi sức nước đành phải buông tay, cô bị cuốn trôi theo dòng nước. Nước vô tràn ngập khoang miệng và mũi khiến cô khó chịu tột độ. Nhờ có áo phao, Cố Lam nhanh chóng được nổi lên, trong vô thức cô quờ quạng túm lấy mọi thứ quanh mình, cho đến khi bản thân được giữ lại.
“Khụ… khụ…” Cơn ho liên tục khiến cổ họng đau rát.
“Cố Lam… Cô đâu rồi?” Phó Duệ sau khi phát hiện Cố Lam buông tay cũng buông theo nhưng không chụp tay cô kịp.
“Ở đây… tôi ở đây.” Cố Lam hét lớn.
“Cố Lam, chúng ta cần phải lên trên, nước đang tiếp tục dâng lên.” Nhìn thấy Cố Lam, anh nhanh chóng bơi lại, quan sát cô hồi lâu, anh lại hỏi: “Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn… không sao…” Cố Lam cố chịu cơn lạnh đang ngấm dần vào thân mình. Môi cô tím tái, đánh cầm cập vào nhau. Không cần phải nói, trời đông tuyết đổ, còn gặp sóng thần mang theo dòng nước lạnh ngắt, Cố Lam chống chịu được đến bây giờ cũng được xem là mạnh mẽ lắm rồi.
“Mau đi thôi, cô sẽ lạnh cóng mất.” Phó Duệ lại gần nhanh chóng dìu Cố Lam đến lối thoát hiểm.
Phó Duệ cõng thân thể yếu ớt của cô lên đến được tầng 9, tạm thời nơi này xem như an toàn được một lúc. Đặt cô ngồi lên chiếc ghế rồi lại vội vã tìm thứ gì đó để Cố Lam che chắn, may mắn rằng tầng 9 là nơi tổ chức sự kiện, hội nghị nên luôn có sẵn khăn trải bàn. Đợi khi ủ ấm cho Cố Lam xong xuôi anh mới ngồi sang một bên.
Lúc này, Cố Lam mới để ý một bên chân của Phó Duệ bị chảy máu.
“Anh bị thương sao?” Cố Lam lo lắng.
“Không sao, bị mảnh kính đâm vào thôi.” Phó Duệ lộ ra biểu cảm không có việc gì.
“Anh bị điên sao? Chảy máu nhiều như vậy còn nói không sao. Đợi tôi đi tìm hộp cứu thương.” Không đợi dứt câu, Cố Lam quấn khăn lập tức đứng dậy đi tìm hộp y tế.
Cô đem chai nước suối và hộp cứu thương đến chỗ Phó Duệ, nhìn vào nơi đùi trước bị mảnh kính ghim sâu, Cố Lam có chút xót xa.
“Anh nhịn một chút để tôi rửa vết thương.” Cố Lam cau mày.
“Ừ!” Anh khẽ đáp.
Đôi mắt đen thẫm của Phó Duệ chăm chú nhìn người con gái đang cẩn thận rửa vết thương cho mình, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Cố Lam sợ Phó Duệ bị đau nên mọi hành động đều trở nên hết sức nhẹ nhàng, trước khi quấn băng vải cô còn thổi nhẹ vào vết thương để làm dịu.
“Tôi có một thắc mắc.” Cố Lam quay sang nhìn anh.
“Cô muốn hỏi gì?” Phó Duệ ngả người ra sau, nâng mắt nhìn cô.
Phút chốc, gương mặt Cố Lam trở nên bát quát làm cô trở nên sinh động hơn, vơi đi cảm xúc tiêu cực lúc nãy.
“Anh thật sự đã ba mươi ba tuổi rồi à?”
Phó Duệ nhướn mày, không nghĩ đến cô hỏi anh lại là câu này: “Sao thế? Trông tôi rất già à?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là tôi tò mò để xác nhận thôi.” Cố Lam xấu hổ cười.
“Đúng là tôi ba mươi ba tuổi. Còn cô thì sao, cô bao nhiêu tuổi?”
Nhận ra hàm ý trêu chọc rõ ràng của Phó Duệ, Cố Lam lườm anh một cái.
“Nhưng mà… sao anh biết tôi tên Cố Lam?”
“Từ hôm qua, tôi đã nhận ra cô rồi! Diễn viên đang nổi đôi lúc cũng sẽ có dịp hợp tác, nên tôi có tìm hiểu qua.” Phó Duệ thật lòng trả lời.
“Vậy à! Nếu sau này có dịp hợp tác, chỉ mong tiền bối Phó Duệ nâng đỡ, đừng khó tính quá là được.” Cố Lam lần nữa chế giễu sự “già” của Phó Duệ, nói rồi cô đứng dậy.
“Tranh thủ lên sân thượng thôi, chúng ta cần phải cầu cứu.” Cố Lam giơ tay ra với Phó Duệ.
“Đi thôi.” Phó Duệ gật đầu.
8h00 sáng. Người dân tại thành phố Hải Vũ và các nơi lân cận đã được giải cứu bởi cứu hộ.