Kỳ nghỉ hè trôi qua một nửa, ngay cả Kiều Uyển Vân cũng cân nhắc việc học thêm.
"Mấy ngày trước em đi mua sắm, nghe đám bà Trần nói mời gia sư tất cả các môn, hay mình cũng mời nhỉ? Tiểu Triệt cũng sắp lên lớp 12 rồi..."
Doãn Quyền Thái không ủng hộ: "Con vừa khỏi bệnh, em đừng tạo áp lực cho nó."
Kiều Uyển Vân: "Đáng lẽ em cũng không nghĩ chuyện này đâu, chỉ cần con vui vẻ là được. Nhưng học kỳ trước con tiến bộ nhiều, biết đâu trong lòng đang dồn sức muốn bứt lên lấy điểm cao thì sao? Chẳng lẽ chúng mình không thể giúp con?"
Doãn Quyền Thái nghĩ thấy hơi có lý: "Tối hỏi nó mục tiêu tương lai thế nào."
"Con không có mục tiêu." Được hỏi về vấn đề này trong bữa cơm, Doãn Triệt cất giọng bình bình: "Thi được trường nào học trường đấy ạ."
Doãn Trạch chế giễu: "Anh có ước mơ một chút được không?"
Kiều Uyển Vân cho rằng cậu ngại nói: "Không sao đâu tiểu Triệt, chỉ cần con cố gắng, mẹ tin con nhất định có thể làm được."
Doãn Triệt gật đầu: "Thế thì đặt mục tiêu Thanh Hoa Bắc Đại đi ạ."
Doãn Quyền Thái: "..."
Doãn Trạch: "..."
Kiều Uyển Vân: "Sao nhỉ... Tiểu Triệt à, cố gắng thì cố gắng, đôi lúc chúng ta cũng phải thực tế một chút..."
Doãn Trạch thẳng thắn hơn: "Anh đổi mục tiêu đi."
Mặc dù Trung học số 1 mạnh thật đấy, nhưng xếp hạng tầm 150 toàn khối mà đỗ Thanh Hoa thì hoàn toàn là nói chuyện viển vông.
Thật ra Doãn Triệt cũng chỉ buột miệng vậy thôi, không ngờ lại dẫn đến một loạt sự việc sau này.
Chẳng hạn Kiều Uyển Vân mời gia sư dạy thêm tất cả các môn cho cậu, như muốn giúp cậu hoàn thành giấc mộng Thanh Hoa.
Và thế là đội quân bóc phốt học thêm của lớp A1 có một nhân vật lớn bất ngờ gia nhập.
Doãn Triệt: "Chọc gia sư tức bỏ chạy kiểu gì? Các cậu có ai có kinh nghiệm không?"
Chương Khả: "Không ngờ ngay cả anh Triệt của bọn mình cũng khó trốn học thêm? Tâm lý tao cân bằng rồi."
Hàn Mộng: "Anh Triệt cậu vẫn nên học hành chăm chỉ thì hơn, không thi được đại học tốt là phải quay về thừa kế gia tài trăm tỉ đấy, làm con nhà giàu chơi bời lêu lổng khổ biết bao."
Chương Khả: "Tôi sẵn lòng thay cậu chịu đựng nỗi khổ này!!"
Doãn Triệt: "..."
Tưởng Nghiêu: "Dạo này cậu hơi bướng nhỉ."
Hắn vừa lên tiếng, nhóm lớp nháy mắt yên tĩnh.
Trước kỳ nghỉ hai người này chiến tranh lạnh rất rõ ràng, chỗ ngồi cũng xin đổi, bây giờ Tưởng Nghiêu chủ động tiếp lời, không biết là đã làm lành hay Tưởng Nghiêu cứng đầu đây.
Doãn Triệt: "Cút."
Quần chúng thở dài, chắc chắn là làm lành rồi.
Với tư cách là người duy nhất biết chuyện, Hàn Mộng lập tức nhắn tin cho Tưởng Nghiêu để hóng hớt: "Quay lại rồi à??"
Tưởng Nghiêu: "Gần gần thế."
Hàn Mộng: "Gần gần là sao, rốt cuộc đã quay lại chưa??"
Tưởng Nghiêu: "Tôi nói rồi mà cậu ấy chưa đồng ý, nhưng sau này chắc sẽ đồng ý."
Hàn Mộng: "Rốt cuộc ông lấy đâu ra niềm tin mù quáng ấy?"
Tưởng Nghiêu hồi tưởng sợi dây đỏ trong đầu, nở nụ cười: "Cậu ấy cho tôi đó."
Hàn Mộng gửi dấu ba chấm, quyết định tạm thời không đả kích đứa đang mê muội vì tình, hỏi tiếp: "Người anh em, cần giúp đỡ không? Đúng lúc tôi có một cơ hội tốt."
"Hử? Giúp thế nào?"
"Ông cứ trả lời ông có cần hay không đi."
"Xàm xí, đương nhiên cần."
Hàn Mộng lập tức vào nhóm lớp gửi tin nhắn: "Đợt trước bọn mày bảo muốn đi Đông Thành bơi mà, vừa khéo cô tao đi du lịch, biệt thự đang để trống, kêu tao tới trông vẹt hộ nhà cô. Biệt thự ở ngay bãi biển Đông Thành, đứa nào ở với tao mấy ngày không? Ở chung vừa vui vừa có thể cùng làm bài tập."
Chương Khả nghe đến làm bài tập là tán hành hai tay: "Tao tao tao! Lớp trưởng ơi Diệc Lạc ơi đi chung đi, nhớ mang bài tập theo! Bọn mình cùng nghiên cứu!"
Trần Oánh Oánh: "Ông muốn chép bài thì nói thẳng."
Tưởng Nghiêu phụ họa: "Được đấy, lâu rồi tôi không ra biển, Triệt Triệt đi không?"
Doãn Triệt: "Sao cũng được."
Vừa có thể nghỉ học thêm vừa có thể chép bài tập, về cơ bản tụi học sinh đều vui lòng. Tuy nhiên không phải ai cũng được tự do, xin phụ huynh đến quá nửa bị bỏ phiếu bác bỏ, cuối cùng chỉ còn lại vài người may mắn đắc cử.
"Rốt cuộc vẫn là mấy đứa bọn mình."
Hàn Mộng lấy chìa khóa cô mình để lại cho mở cửa, sau lưng là bốn thành viên đội bóng rổ kéo vali, cùng với Trần Oánh Oánh và bạn gái Quách Chí Hùng tên Tiểu Tuyết.
Chương Khả xin ngủ ở ngoài không thành, đau khổ than khóc trong nhóm lớp: "Bọn mày chụp bài tập gửi tao với..."
Cả bọn đi vào biệt thự, chưa thấy bóng người đã nghe tiếng "chào mừng chào mừng" vang lên.
Chu Hạo Lượng giật nảy mình: "Á đù á đù, nếu là nửa đêm thì khác nào dọa chết người ta."
Trong phòng khách có một lồng chim đứng, nhốt con vẹt lông xanh đỏ xen kẽ rất đẹp.
"Chắc chắn là cô tao dạy." Hàn Mộng trêu chim trong lồng: "Bọn mày đừng nói lung tung, nhỡ nó bắt chước nói trước mặt cô tao thì tao đi đời nhà ma."
Biệt thự ba tầng rộng rãi, có năm phòng ngủ, hai bạn nữ một phòng, Quách Chí Hùng và Chu Hạo Lượng một phòng, Hàn Mộng ở một mình, còn lại hai phòng vừa hay đủ cho Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt.
Doãn Triệt chọn phòng ngủ cho khách trên tầng hai, Tưởng Nghiêu giúp cậu xách vali lên. Phòng không mở cửa sổ, oi bức khiến người ta đổ mồ hôi.
Doãn Triệt muốn bật điều hòa nhưng không tìm thấy điều khiển, đành đi hỏi Hàn Mộng.
Hàn Mộng lên xem, nói: "À tôi nhớ ra rồi, cô tôi bảo có một phòng điều hòa hỏng không kịp sửa, chắc là phòng cậu đấy."
Tưởng Nghiêu: "Thế phải làm sao, trời nóng thế này, không có điều hòa sao mà ngủ."
Hàn Mộng: "Hay là... sang phòng khác đi?"
Bốn phòng còn lại, một phòng con gái ở, ba phòng kia đều là alpha, không nói cũng rõ Doãn Triệt có thể chọn phòng nào.
Tưởng Nghiêu rất tự giác: "Cậu ngủ giường, để tôi ngủ đất."
Doãn Triệt lặng thinh nhìn hắn chằm chằm, nhìn mãi nhìn mãi rồi híp mắt. Tưởng Nghiêu thản nhiên như thường, Hàn Mộng thầm nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, cấp tốc suy nghĩ xem có sơ hở ở đâu không.
"Quên đi." Cuối cùng Doãn Triệt nói: "Tôi nằm đất."
Con tim vọt tới cổ họng của Hàn Mộng trở về vị trí ban đầu: "Hai cậu phân chia tự nhiên, tôi sang chỗ lớp trưởng đây, hai đứa con gái thu dọn không tiện." Hắn nói xong vội vàng sủi mất.
Tưởng Nghiêu nghĩ ngợi, nói: "Thật ra muốn sửa có lẽ cũng sửa được, nếu cậu không muốn ở phòng tôi thì tôi gọi người đến sửa."
Doãn Triệt đi thẳng tới phòng hắn, không quên đạp hắn một phát: "Bớt nói nhảm, nóng chết đây này."
Sắp xếp xong đồ đạc mới là hơn bốn giờ chiều, trời vẫn sáng nhưng nhiệt độ không khí không cao như lúc vừa đến, cả bọn định ra bãi biển đi dạo.
Trần Oánh Oánh và Tiểu Tuyết thay váy đi biển, mái tóc dài xõa tung. Con gái chung quy vẫn thích chưng diện, cầm điện thoại vừa đi vừa chụp ảnh tự sướng, cười nói ngọt ngào.
Quách Chí Hùng đi sau tặc lưỡi ngạc nhiên: "Lần đầu tiên thấy lớp trưởng ăn mặc nữ tính, chẳng quen tí nào."
Chu Hạo Lượng: "Nữ tính đến đâu chăng nữa cũng bằng được lão Hàn của bọn mình không?"
Hàn Mộng mặc sơ mi hoa quần đùi hoa, đi dép xỏ ngón đeo kính râm, đầu còn cài hoa đại. [1]
[1] Hoa đại:
Tưởng Nghiêu mãn nhãn: "Bãi biển bé tí tẹo của Đông Thành mà ông mặc như ở Bali."
Hàn Mộng mặc lòe loẹt nhưng đi tập tễnh: "Đừng nhắc nữa... Haiz."
"Làm sao?"
Chu Hạo Lượng: "Anh Nghiêu, vừa nãy cậu không nghe thấy tiếng hét trên tầng ba à?"
"Có, hình như va phải cái gì đúng không, ai hét đấy? Lớp trưởng hả?"
"Sao có thể, lớp trưởng của mình khỏe như trâu ấy, tất nhiên là lão Hàn." Chu Hạo Lượng cười khùng: "Lớp trưởng muốn dịch một cái giá trong phòng cho gọn, đang chuyển yên lành thì Hàn Mộng cứ đòi thể hiện khí chất alpha, kiên quyết giành làm, kết quả không di chuyển được, còn đụng trúng chân mình."
Đúng là thảm thật, Tưởng Nghiêu vỗ vai an ủi Hàn Mộng: "Không sao, dù gì cũng không phải lần đầu ông thất thố trước mặt lớp trưởng, đừng để trong lòng."
Hàn Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh Triệt hay bảo ông cút rồi... Mồm toàn nghiệp!"
Các cô nhóc cậu nhóc kéo nhau ra bãi biển, cởi giày để tránh cát lọt vào. Họ đi chân trần giẫm trên mặt cát, cái nóng còn sót lại của buổi chiều hè truyền lên gan bàn chân, ấm áp dễ chịu.
Đương mùa du lịch, bãi biển rất đông đúc, có cả dân địa phương lẫn dân tỉnh khác, dưới nước cũng có không ít người đang bơi.
Hôm nay mấy người họ không xuống nước nên không thay áo tắm, dự định ngày mai lại ra vì dù sao cũng ở đây hai đêm nữa.
Trần Oánh Oánh và Tiểu Tuyết say sưa chụp ảnh, vô tình tụt lại sau cùng. Tiểu Tuyết lưu ảnh xong ngẩng đầu, mắt bỗng sáng bừng khi trông thấy gì đó, chọc cô bạn bên cạnh: "Oánh Oánh, cậu nhìn chân Doãn Triệt đi."
Trần Oánh Oánh ù ù cạc cạc ngó sang, Doãn Triệt ở không xa đằng trước đang đi chân trần, mặc quần thể thao rộng rãi, cổ chân trái đeo một sợi dây màu đỏ tươi, tôn lên vùng da trắng nõn lộ ra ngoài.
"Sao thế, bình thường mà?" Trần Oánh Oánh không hiểu.
Tiểu Tuyết phấn khích lạ thường: "Cậu không cảm thấy rất ấy ấy sao?"
"Ấy ấy gì?"
"Trời ơi cậu không hiểu đâu, tớ đã tưởng tượng ra mười nghìn chữ rồi! Ví dụ như anh trai không nghe lời, em trai túm sợi dây..."
Đang nói dở, Tiểu Tuyết chợt nghẹn họng. Trần Oánh Oánh nhìn theo ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của em, bắt gặp Tưởng Nghiêu bước đến cạnh Doãn Triệt, cười cười nói nói, bàn tay buông thõng bên người chốc chốc lại chạm vài cái như đang ám hiệu điều gì.
Cổ tay Tưởng Nghiêu cũng đeo một sợi dây, tuy nhiên là màu nâu xám đen, không khác mấy màu mắt hắn.
"Khoan đã?" Tiểu Tuyết ngỡ ngàng không biết làm sao: "Chẳng lẽ tớ chèo nhầm thuyền??"
Doãn Triệt xỏ tay vào túi quần không thương tiếc, cắt đứt động tác nhỏ của người nào đó.
Tưởng Nghiêu sờ phải không khí, biết ý đồ đã bại lộ, ho khẽ đổi đề tài: "Gì nhỉ, quà cho em cậu làm xong chưa?"
"Chưa."
"Cần tôi giúp nữa không?"
"Không cần."
Cuộc đối thoại sắp sửa rơi vào ngõ cụt, Tưởng Nghiêu nhảy số, cất giọng hỏi: "Ngày xưa cậu đến đây bao giờ chưa?"
"Rồi."
"Thế có khi hồi bé mình từng gặp nhau đấy, hồi bé tôi hay ra đây lắm." Tưởng Nghiêu nói đùa.
Doãn Triệt cụp mắt nhìn cát: "Chắc chưa gặp đâu, tôi chỉ tới đây một lần là lần bị bắt cóc thôi."
Nụ cười của Tưởng Nghiêu cứng đờ.
Hình như mình thật sự rất cụt hứng, Doãn Triệt nghĩ thầm, lúc nào cũng làm hỏng bầu không khí tốt đẹp.
"Tâm thế của cậu tốt thật." Tưởng Nghiêu thình lình lên tiếng.
Doãn Triệt quay đầu, dùng ánh mắt bày tỏ nghi hoặc.
"Cậu nhìn cậu xem, trải qua sự việc ấy, biết mình không sống được bao lâu mà không sinh ra tâm lý vặn vẹo trả thù xã hội, hàng ngày còn ngoan ngoãn đến trường đi học, cũng không lôi việc này ra để tranh thủ sự đồng cảm của mọi người."
"Trả thù xã hội và tranh thủ sự đồng cảm có thể giúp tôi sống thêm vài ngày không? Nếu không thể thì vì sao tôi phải làm?"
"Ừm, cậu nói đúng." Tưởng Nghiêu mỉm cười vần vò tóc mái bị gió thổi rối của cậu: "Nhưng đôi khi tôi cảm thấy cậu rất mâu thuẫn."
"Vì sao?"
"Rõ ràng cậu vừa cố gắng vừa thông minh, vì sao phải tỏ ra mình rất bình thường? Còn nữa, cậu cũng muốn kết bạn với mọi người, vì sao phải tỏ ra mình rất lầm lì?"
Tưởng Nghiêu tưởng rằng mình chỉ có thể nhận được câu "cần cậu lo chắc" như trước đây, song Doãn Triệt lại không nói, im lặng cúi đầu bước đi.
Bỗng nhiên, cậu ngước lên nhìn bầu trời: "Chắc hôm nay không ngắm mặt trời lặn được rồi."
Tưởng Nghiêu nhìn theo cậu, chân trời không biết bị tầng mây âm u che phủ từ bao giờ, mặt trời đã khuất bóng từ lâu.
Mùa hè thời tiết thay đổi thất thường, thấy sắp mưa to, rất nhiều người đang ở dưới nước bắt đầu bơi về bờ, người dựng lều trên cát cũng không thể không thu dọn tìm chỗ khác trú mưa.
Tụi Quách Chí Hùng đi đầu vòng trở lại: "Bọn mình kiếm quán nào ăn tối đi, chắc sắp mưa rồi."
Thế là cả bọn vội vã xỏ giày, đi dọc bờ biển vào đại một quán ăn nhỏ có vẻ rất sạch sẽ.
Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, đồ uống các loại nhiều hơn trong quán ăn, Tưởng Nghiêu bèn kéo Doãn Triệt cùng đi mua nước cho mọi người.
Mùa này hầu hết đồ uống đều để tủ lạnh, Tưởng Nghiêu đứng trước cửa kính chọn một chốc, toan mở tủ lấy nước có ga thì chợt nghe người bên cạnh hỏi: "Cậu xem phim này chưa."
"Phim nào?"
"Bộ phim mấy năm trước rất nổi tiếng, nói con người sau khi chết sẽ không biến mất mà đi đến một thế giới khác sinh sống. Chỉ khi những người còn sống đều lãng quên người đó, người đó mới biến mất mãi mãi."
Tưởng Nghiêu hơi ấn tượng: "Xem rồi, rất cảm động, làm sao?"
"Tôi không cảm thấy bị lãng quên là chuyện xấu." Doãn Triệt mở tủ lạnh lấy chai nước cam: "Nếu có thể quên người đã chết, người còn sống sẽ không đau lòng và có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình, không phải sao?"
"Cũng có thể hiểu như vậy..."
"Cho nên, phải làm sao mới có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên?"
Tưởng Nghiêu lờ mờ hiểu ý cậu: "... Không được nhớ?"
"Ừm." Doãn Triệt bình thản nói: "Kết quả giống như quá lầm lì, trái lại sẽ làm người ta chú ý."
Lời cậu nói như đang tự cười nhạo bản thân, lẽ ra phải chọc người ta buồn cười, thế nhưng Tưởng Nghiêu không cười nổi.
Không muốn được nhớ, vậy nên xa cách bạn bè gia đình, làm một học sinh không nổi bật, làm một beta bình thường.
Sau đó lặng lẽ ra đi khi thời khắc nào đó đến, bị mọi người nhanh chóng lãng quên.
Có lẽ đây là ý nguyện trước đây của Doãn Triệt.
Doãn Triệt lấy thêm trà sữa và coca mà Hàn Mộng với Quách Chí Hùng muốn uống. Một chai nước cam lạnh không cảm thấy gì, nhưng ôm ba chai nước lạnh trong lòng thì hơi giá.
"Cậu mua gì?" Cậu hỏi anh bạn bất động bên cạnh.
"À, tôi mua cái này." Giọng Tưởng Nghiêu hơi khàn, vội cầm chai nước khoáng mặn có ga, xoay người đi ra quầy thu ngân.
Doãn Triệt vươn tay kéo áo hắn: "Ê."
Tưởng Nghiêu dừng chân: "Sao thế?"
Doãn Triệt vòng qua người hắn, Tưởng Nghiêu nghiêng đầu: "Mau thanh toán thôi, chắc tụi nó đợi sốt ruột rồi."
"Cậu mới mua cho mỗi mình cậu, đồ ngốc." Doãn Triệt dí chai nước cam lạnh buốt lên mặt hắn, Tưởng Nghiêu rùng mình quay đầu, vành mắt hơi đỏ.
"Tưởng Nghiêu." Doãn Triệt cầm mấy chai nước lạnh, nhỏ giọng nói: "Tôi lạnh."
Tưởng Nghiêu nhận lấy những chai nước, ôm cậu vào lòng, hít sâu một hơi: "Dù mọi người đều quên cậu, tôi cũng sẽ không quên cậu, cậu đừng hòng đi."
"Cậu dám quên tôi thử xem." Doãn Triệt chọc ngực hắn: "Cậu kéo tôi về, cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng."