Lúc Doãn Triệt tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen kịt.
Đồ đạc bừa bộn quen thuộc xung quanh chứng tỏ cậu đang nằm trên giường trong phòng Tưởng Nghiêu, nhưng người ở cạnh giường lại không phải Tưởng Nghiêu.
"Anh tỉnh rồi à, vậy tôi về đây." Doãn Trạch đứng dậy.
Doãn Triệt gọi cậu ta: "Tưởng Nghiêu đâu?"
"Vừa mở mắt đã hỏi anh ta, xem tôi là không khí chắc?" Doãn Trạch lại sắp nổi khùng: "Anh mới quen anh ta hơn nửa năm mà cái gì anh cũng nói với anh ta, bệnh cũng nói với anh ta, sợ điện cũng nói với anh ta, tôi còn chẳng biết anh sợ điện, vì sao không nói cho tôi? Anh thành thật với người ngoài còn hơn thành thật với em trai ruột đúng không?"
Doãn Triệt đỡ trán: "Sau này hẵng nói chuyện này được không?"
"Sau này sau này, lần nào cũng sau này, tôi thấy đến chết anh cũng chẳng nói cho tôi đâu."
Doãn Triệt ngây ngốc.
Doãn Trạch xoay người đi ra cửa: "Anh ta gọi cảnh sát, đưa lũ kia đến đồn rồi, đi từ hai tiếng trước, chắc sắp về đấy."
Doãn Triệt hoàn hồn: "Ừm, anh biết rồi, cảm ơn em, em nghỉ ngơi sớm đi."
Doãn Trạch mở cửa, cầm tay nắm cửa không nhúc nhích, quay lưng lại với cậu.
"Anh, anh biết vì sao tôi không coi anh là anh trai không?"
"Bởi vì anh cũng chưa từng coi tôi là em trai."
Cửa đóng lại cái "rầm", để lại tiếng vọng dài trong căn phòng trống trải.
Doãn Trạch xuống tầng đi về tòa ký túc xá của mình.
Đêm đã khuya, các phòng khác đều tắt đèn, bên trong cánh cửa vẳng ra tiếng ngáy liên miên không ngớt, khiến người ta nghe mà phiền lòng.
Tình cờ làm sao, cậu ta cứ phải gặp tên mà mình thấy phiền nhất ở giữa đường.
"Sao cậu ra đây? Anh cậu tỉnh rồi à?"
Doãn Trạch không thể nhịn tiếp, chỉ hướng cầu thang: "Anh đi theo tôi."
Đêm hôm khuya khoắt hai alpha ngồi dàn hàng trên bậc cầu thang, một người tức tối tỏ vẻ khinh thường, một người hờ hững ra chiều trào phúng, y hệt hai ông thần hung ác.
Lúc này nếu có người đi xuống cầu thang, có khi lại giật mình gần chết.
"Anh nghiêm túc?"
"Tôi nghiêm túc."
Câu hỏi và câu trả lời không đầu không đuôi, thế mà cả hai lại nói được với nhau.
"Nhưng anh tôi..."
"Anh cậu có bệnh, là một beta, không cho ai chạm vào người, tính cách dở tệ, những điều này tôi biết cả. Vả lại đừng thử ném mấy tỷ vào mặt tôi bảo tôi rời xa anh cậu, tôi không thiếu tiền."
"... Mẹ nó anh mới có bệnh." Doãn Trạch gằn giọng mắng: "Anh tôi không có bệnh."
Tưởng Nghiêu đã hiểu: "Em trai này, tôi hiểu cậu để tâm đến tình trạng bệnh của anh cậu nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt, cơ mà ấy, có bệnh không phải chuyện xấu hổ, phải dũng cảm đối mặt mới có thể chữa khỏi."
Hết nói nổi, Doãn Trạch cố gắng dằn nỗi bực: "Đã bảo không có bệnh là không có bệnh! Cũng chẳng phải anh ấy bị bệnh rồi mới không có pheromone!"
Không khí nín lặng.
"... Cậu nói gì?" Giọng Tưởng Nghiêu trầm xuống: "Sao bây giờ cậu ấy lại thành ra như vậy?"
"Ồ, hóa ra anh ấy không kể với anh việc này." Doãn Trạch hơi đắc ý, như đã gỡ được một ván.
Tưởng Nghiêu không có tâm trạng so kè với cậu ta: "Cậu nói đi."
"Vội cái gì, từ từ tôi nói." Dường như Doãn Trạch không muốn nhắc đến chuyện này lắm, nhíu mày mãi mới chậm rãi mở lời:
"Tôi với anh tôi... ngày bé từng bị bắt cóc."
Năm xưa nhà họ Doãn không mở công ty, Doãn Quyền Thái cũng không phải ông chủ đứng sau chỉ lo kinh doanh.
Chú ta là luật sư lớn tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố này.
Làm luật sư đến địa vị có máu mặt nhường ấy ắt hẳn từng phụ trách một vài vụ án giết người.
Hồi Doãn Trạch bốn, năm tuổi, Doãn Quyền Thái nhận một vụ án cưỡng hiếp. Bị cáo là con trai của một phú thương, giở trò đồi bại với một beta làm phục vụ ở hộp đêm đến mức không ra hình người, sau sự việc, beta đó đã tự tử.
Ban đầu Doãn Quyền Thái không định nhận vụ án này, bởi vì việc nặng mà không nên công cán gì.
Hành vi phạm tội xảy ra tại phòng bao của hộp đêm, trong phòng bao không có camera, không thể chứng minh beta đó tự nguyện hay bị ép. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, beta đó cũng không báo cảnh sát mà nhảy xuống biển, thời điểm xác được tìm thấy cũng đã trương phình, rất nhiều chứng cứ đều không còn.
Con trai phú thương một mực khẳng định hai bên tình nguyện, phú thương cũng đút lót tiền cho quản lý hộp đêm, thành thử không ai nói thật.
Bố mẹ beta hay tin dữ, vội vàng từ tỉnh khác chạy đến, không thể chấp nhận chuyện con trai mình chết không minh bạch, bèn tìm gặp Doãn Quyền Thái, quỳ trước cửa văn phòng van xin, dù tán gia bại sản cũng phải thắng vụ kiện này.
Nhưng đôi khi biểu dương chính nghĩa không đơn giản như vậy, liên quan tới rất nhiều quan hệ lợi ích, làm không tốt sẽ phản tác dụng, Doãn Quyền Thái do dự mãi, cuối cùng vẫn không định nhận.
Trùng hợp là ngày hôm đó, hai con trai của chú ta đến chơi với bố đã chứng kiến mọi chuyện.
Khi ấy Doãn Trạch còn nhỏ không hiểu gì, chỉ cảm thấy ông bà khóc đáng thương quá, nhưng trong tư tưởng non nớt của cậu ta, bố có uy quyền tuyệt đối, việc bố làm chắc chắn là đúng.
Doãn Triệt lớn hơn cậu ta một tuổi, có lẽ vì làm anh nên chững chạc hơn cậu ta rất nhiều, nhìn thấy cảnh ấy thì không nói gì, song khi về nhà ăn tối lại đột nhiên gợi chuyện trên bàn ăn: "Bố ơi, con cảm thấy bố như thế là không đúng."
Cậu dè dặt, hơi sợ bố mắng, nhưng bàn tay nhỏ xíu cầm chặt cái thìa, dũng cảm nói tiếp: "Ông bà muốn chống lại người xấu, vì sao bố không giúp ông bà ạ? Không phải bố là anh hùng sao?"
Có lẽ mọi đứa trẻ đều cảm thấy bố cao lớn và vĩ đại, y như anh hùng trong truyện cổ tích, không gì không làm được.
Chính bởi lời của con trai lớn, Doãn Quyền Thái đã làm anh hùng một lần, tiếp nhận vụ án.
Vụ kiện rất tốn sức, may mà trải qua bao gian khổ thì cuối cùng cũng thắng, con trai phú thương bị phán tử hình.
Doãn Quyền Thái không cần tài sản của đôi vợ chồng già, chỉ nhận một ít phí cho có lệ. Tiếng tăm trong ngành của chú ta lập tức vang xa hơn, lên báo, lên thời sự, mọi người đua nhau tán thưởng, khen chú ta là luật sư ưu tú mẫu mực.
Đôi vợ chồng già cũng rất cảm kích, tất thảy đều có vẻ rất viên mãn.
Cho đến mùa hè năm thắng kiện, gia đình nhà họ Doãn đi biển chơi, hai con trai bị bắt cóc.
"Tôi nói muốn ăn kem, anh tôi dắt tôi đi mua." Doãn Trạch che trán, nhớ lại chuyện quá khứ xa xôi mà nặng nề: "Cửa hàng gần, bố mẹ tôi không đi theo, ai biết chỉ có vài bước chân..."
"Tụi cướp đưa bọn tôi đến một nhà máy bỏ hoang, có lẽ cảm thấy hai đứa con nít bọn tôi không hiểu gì nên không trông giữ nghiêm ngặt, đóng cửa để đấy rồi bỏ đi, chắc là đi gọi điện cho bố mẹ tôi."
"Anh tôi tìm được cửa sau, lấy đá đập cửa, đập đến mức tay chảy máu thì cuối cùng cũng phá được cửa, dẫn tôi chạy ra ngoài."
Tưởng Nghiêu vừa thở phào lại nghe cậu ta nói tiếp: "Nhưng tụi cướp nhanh chóng phát hiện ra bọn tôi chạy mất, lập tức đuổi theo, hai đứa lít nhít bọn tôi sao chạy bằng người lớn."
Lòng dạ Tưởng Nghiêu lại thấp thỏm: "Sau đó thì sao?"
Doãn Trạch im lặng giây lát: "Sau đó à, sau đó anh tôi bỏ tôi lại."
Tưởng Nghiêu ngẩn người: "Sao có thể?"
"Sự thật là vậy. Lúc đó có một bụi cây để núp, rõ ràng hai người có thể cùng trốn nhưng anh lại xua tôi đi, bảo tôi chạy tiếp lên phía trước, để tôi làm mồi nhử cho anh trốn thoát."
Doãn Trạch bật cười, che mặt: "Trước đây tôi sùng bái anh bao nhiêu thì giây phút ấy tuyệt vọng bấy nhiêu. Anh trai mà tôi thích nhất hóa ra là người ích kỷ như vậy."
Sự chú ý của Tưởng Nghiêu không đặt ở đấy: "Rồi sao nữa? Cậu nói mãi mà chưa đến trọng điểm, sao anh cậu lại mất pheromone?"
Doãn Triệt chỉnh đốn cảm xúc, cất giọng lạnh nhạt: "Cuối cùng tụi cướp không đuổi kịp, tôi chạy đến chỗ an toàn. Nhưng chúng nó lại kiếm trong bụi cây anh tôi trốn, anh ấy bị bắt về."
"May thay bố mẹ tôi kịp thời báo cảnh sát, hai ba ngày sau đã phá được án, anh tôi bị nhốt mấy ngày không có cơm ăn, sức khỏe quá yếu, cũng để lại bóng ma tâm lý, nghỉ học điều dưỡng một năm mới bình phục. Nhưng vì chịu kinh hãi nên từ bấy không còn pheromone."
"Phú thương và tụi bắt cóc ông ta thuê cũng bị bắt, tên đầu sỏ bắt cóc họ Trình bị phán chung thân, mẹ nó tôi thấy nên phán gã tử hình mới phải, rõ ràng cũng có con mà chẳng có nhân tính."
Doãn Trạch đứng dậy, phủi quần: "Hết rồi, chuyện liên quan đến anh tôi, nên nói hay không nên nói tôi đều đã nói với anh. Trông anh ấy có tình nghĩa nhưng thật ra rất giả dối, nếu anh không thể chấp nhận thì nhân lúc còn sớm rời xa anh ấy đi, đừng để về sau chê này chê nọ lại kiếm cớ chia tay."
Tưởng Nghiêu ngồi yên không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.
Doãn Trạch đá hắn: "Ê, anh có nghe tôi nói không đấy?"
"Cậu không bị nhốt chung, sao cậu biết cậu ấy không được ăn?" Tưởng Nghiêu bỗng hỏi.
Doãn Trạch: "Bố mẹ tôi nói với tôi."
"À, tôi đoán nhé, anh cậu cũng nói với cậu như thế phải không?"
"Đúng vậy..." Doãn Trạch cau mày: "Anh có ý gì?"
Tưởng Nghiêu đã hiểu tất cả.
Vì sao thỏ con sợ điện, vì sao kháng cự tiếp xúc của alpha, vì sao bị bỏng ở cổ, vì sao rõ ràng bệnh khuyết thiếu pheromone ở beta không phải bệnh nan y, nhà họ Doãn vừa giàu vừa có quan hệ lại để đến tận giờ cũng không chữa khỏi...
Vì sao rõ ràng thích hắn nhưng phải từ chối hắn.
Bởi vì cậu không thể không từ chối hắn.
Việc hiển nhiên như thế, việc hắn đã phỏng đoán từ lần đầu hai người gặp nhau, vậy mà hắn luôn không nhận ra.
Tưởng Nghiêu hít sâu một hơi.
"Tôi hỏi cậu... Hồi nhỏ anh cậu sợ điện không?"
"Chuyện từ xa lắc xa lơ ai mà nhớ, chuyện trước năm năm, sáu tuổi, ngoại trừ bị bắt cóc ấn tượng quá sâu đậm, những cái khác tôi quên lâu rồi."
"Được, tôi lại hỏi cậu, chỗ này của anh cậu." Tưởng Nghiêu chỉ cổ mình: "Có vết sẹo, cậu biết không?"
"Cái đấy tất nhiên tôi biết, anh ấy nói ngày xưa bị bỏng."
"Bỏng khi nào?"
Doãn Trạch ngập ngừng: "Không biết... Đã bảo là chuyện từ xa xưa..."
"Em trai này, cậu là đồ ngu thật à?" Tưởng Nghiêu cười gằn, màu xám trong mắt hiện ra, như lưỡi dao sắc bén.
"Tôi hỏi cậu câu cuối."
"... Cậu biết anh cậu, là omega không?"