Mantis sau khi nói hết, không chờ Đa Dũng đáp lại, tiếp lời:
“ Ta cũng muốn thông báo, từ giờ ta đã Thức tỉnh nhân tính, ta cũng sẽ biết buồn, vui, yêu, ghét, ngươi cũng nên nói chuyện với ta nhẹ nhàng chút, nếu không ta sẽ biến mất đấy !!”
“ Rồi rồi…” Đa Dũng hơi có một điểm suy nghĩ, nói thế này, hắn là chủ hay Mantis là chủ.
“ Còn nữa, ta là nữ nhân…” Mantis tắt cái giọng máy khô cứng đi, thay vào bằng nữ nhân ngữ điệu nàng tự tạo.
Đa Dũng khựng lại, hắn biết rằng AI cũng sẽ có lúc thức tỉnh nhân tính, cũng sẽ có riêng biệt cá tính, ai ngờ giờ cái mặt nạ bất ly thân của mình lại trở thành một nữ chủ nhân.
“ Rồi rồi… ngươi đâu có cơ thể mà xưng làm nữ nhân…”
“ Ta rồi sẽ có !!” Mantis kiên quyết đáp lại.
“ Thế ta đặt cho ngươi tên khác được không ??”
“ Tuỳ ý…”
Đa Dũng có thể cảm nhận rõ cái ngữ điệu thay đổi, sinh động mà mị lực vô cùng, hắn chậm rãi suy nghĩ.
“ Mục Tiểu Miên…”
“ Được, giờ ngươi cứ tuỳ ý gọi nha !!”
Đa Dũng cười, chỉ là qua cái lớp mặt nạ đó, hắn nụ cười chỉ dành cho một người thụ hưởng.
Hắn đáp xuống bên trong cái hộp sắt ấy, nhìn quanh một vòng, rất nhanh nhận thấy một miếng đá tròn, chỉ lõm vào một lỗ. Mục Tiểu Miên quét nó rồi nói:
“ Xác định là thứ này, cấu trúc rất giống một vật khuếch đại năng lượng.”
“ Hảo, giờ mau chóng quay về tiếp ứng.”
“ Khoan đã…ngươi đặt ta ở vị trí kia một lúc được không…” Mục Tiểu Miên lập cái thực tế ảo chỉ điểm.
“ Được.” Đa Dùng nghe cái nhỏ nữ nhân giọng đáng yêu như vậy, cũng là có một điểm ngại ngùng đáp lại.
Hắn tháo mặt nạ xuống không chút khó khăn, đem đặt lên bàn điều khiển. Thoáng một lúc chờ đợi Mục Tiểu Miên đánh tiếng, Đa Dũng lại nhanh chóng đeo lên, cực tốc phi hành về vị trí của Lưu Kim.
….
“ Ta tưởng rằng hai kẻ này có thể làm tốt công việc, ai ngờ…” Một nam tử mặc đồ bảo hộ dày cộp màu đen, từ từ tiến vào rừng đứng đối diện với Lưu Kim rồi nói.
Hắn ta tất nhiên che đi nhân dạng, bấm nhẹ một nút trên bộ đồ, liền là nặng trịch rơi xuống đất. Hắn lúc này phục trang cũng giống hai kẻ nằm khi trước, có điều bờ vai vuông hơn, cánh tay cũng có vẻ lực lưỡng hơn.
Lưu Kim nhíu mày nhìn hắn, cảm giác đối phương sát khí đằng đằng, hết sức đáng sợ, nói:
“ Tại đây ta có một tên còn sống, liệu rằng các ngươi có trọng tình trọng nghĩa mà lấy báu vật ra chuộc không ???”
“ Giao hắn ra đây, ta sẽ giao đồ.” Tên áo đen kia nói nhẹ như không.
Lưu Kim thoáng một điểm suy nghĩ, thả tên trật khớp ra, hắn đáng thương hết sức lết về bên đồng bọn.
Áo đen nam nhân kia mở ra một cái ngăn nhỏ trên áo bảo hộ, rút ra một vật khá dài, ném sang cho Lưu Kim.
Lưu Kim hơi bất ngờ, tưởng rằng đối phương có âm mưu, tránh người đi, mặc cho cái đồ vật ấy đáp đất.
Không có tiếng kêu…
Không có đèn nháy…
Mấy giây rồi không nổ…
Lưu Kim tới gần, nhặt vật đó lên, lại rút ngay ra cái mình tìm thấy hôm trước, vừa vặn nhét vào trong, lúc này trông khá giống một cái đũa phép khảm đầy những cổ đại hoa văn.
“ Cảm tạ, giờ ta xin đi trước.” Lưu Kim nói, đồng thời bật Miêu Chi Tẩu lên chạy, giọng hoà vào gió nghe lạc đi. Luna trên cây thấy vậy cũng đu cành thoát đến vị trí phi cơ.
Hắc y nhân cười:
“ Đó, giờ ta lấy luôn một thể !!”
Dứt lời, hắn cũng hoá thành một đạo dư ảnh đuổi theo.
Lưu Kim vừa chạy vừa nơm nớp lo lắng, thi thoảng lại quay ra sau, bỗng vù một tiếng, hắn giật bắn mình, định thần lại, hoá ra là Dạ Đăng Sư tới nhập bọn.
“ Ngươi lấy được chưa ??” Lưu Kim hỏi.
“ Rồi, đây !!” Dạ Đăng Sư gấp gáp đáp.
Lưu Kim đỡ lấy mẩu tròn của Dạ Đăng Sư ném sang, nhanh chóng tìm vị trí để lắp, ngay vào cái thời điểm phát ra tiếng cạch của khớp nối, tâm trí Lưu Kim ngập trong chuỗi dài kí ức….
Hắn nhìn thấy trong mênh mông sắc trắng một cậu bé chất phác đang đứng, tay cũng cầm một vật tương tự. Cậu bé cười với hắn, vừa đưa tay lên vẽ vừa nói:
“ Ta là Mã Lương, chủ nhân đầu tiên của cây bút thần ngươi đang cầm, cách để nó hoạt động cũng đơn giản thôi, chỉ cần có tâm….”
Từ không trung bỗng bay ra một con cự long đen kịt, Mã Lương nhảy lên lưng nó, quay lại cúi chào Lưu Kim rồi bay đi.
Lưu Kim thoát khỏi trạng thái ấy, thấy rằng mình vẫn trên tay cây bút thần như vậy, nửa khắc không hề trôi qua. Hắn nhớ lại, “có tâm”, liền đặt bút ngang trên không trung, bắt đầu biểu lộ tâm thức.
-Oành !!!- × — QUẢNG CÁO —
Từ vị trí Lưu Kim đặt tay phóng ra một vật hỗn độn đủ màu, rơi xuống nặng trịch, vừa vặn chặn đường chạy của bản thân cùng Dạ Đăng Sư.
Dạ Đăng Sư nhún người phóng mình qua cản vật ấy, quay lại nói:
“ Ngươi khuyết tật khiếu hội hoạ à, bút thần mà dùng phế vật thế !!!!”
“ Im đi, ta rõ ràng đang tưởng tượng ra một con Hoàng Kim Cự Long, ai ngờ lại tạo ra thứ chướng mắt này !!!”
“ Ta đọc thông tin trong tàu vũ trụ, cái thứ ngươi gọi là bút thần kì thực là một cái máy in lập thể của hiện đại khoa học ngoài không gian, bộ phận dài sẽ lấy thông tin từ tiềm thức, bộ phận nhỏ ở giữa sẽ là nguyên liệu, bộ phận tròn sẽ phóng đại nguyên liệu ra để tạo hình.” Một giọng nữ nhân vang lên.
Lưu Kim giật mình, quay sang nhìn Dạ Đăng Sư, hắn xác thực là kẻ phát ra âm thanh ấy.
Dạ Đăng Sư lên tiếng:
“ Đó là Mục Tiểu Miên, mặt nạ của ta, nàng là AI mới thức tỉnh nhân cách. “
“ Ồ !!!!” Lưu Kim bất ngờ.
Hắn giờ đã hiểu, liền loại bỏ hoàn toàn cảm xúc, hoàn toàn trống rỗng như cái thế giới màu trắng kia, chỉ để lại một con kim long thú hình ảnh.
“ Graooooo!!!!”
Lưu Kim bừng mở mắt, nở một nụ cười tươi khi nhìn cái dũng mãnh vật kia, hắn leo lên, hướng tới trời xanh mà bay, kéo cả Dạ Đăng Sư và Luna lên cùng.
Kẻ ảo đen bên dưới này phi hành nhìn thấy vậy cũng không nao núng, hắn giương lên một khẩu pháo ánh sáng, bắn một nhát thủng bụng long thú.
Ba tên này đang vui vẻ bỗng rơi xuống, liền là phát hoảng lên. Lưu Kim vận Hoàng Kim mở ra Hoàng Long Chi Dực, kéo hai người còn lại lướt dài đến tận con sông kia.
Hắn ý định là vậy nhưng vốn không phải kẻ biết bay, nhanh chóng rơi xuống thung lũng, sát gần cái hồ lúc trước.
….
Lưu Kim khó khăn gượng dậy, thấy toàn thân đau đớn, cũng bởi cái vừa rồi tiếp đất rất tệ. Hắn nheo mắt nhìn cái hắc y nhân đi tới, lực bất tòng tâm không sao đứng thẳng.
Luna và Dạ Đăng Sư được Lưu Kim che chắn, không phải chịu mấy tổn thương, lao lên đối chiến.
Hắc y nhân nhẹ xoay khẩu pháo ánh sáng trên tay, bắn lia lịa vào hai kẻ đang cố áp sát mình, Luna cực tốc, Đa Dũng cũng cực tốc, khiến cho tất cả đạn dược tên kia đều phí vào không khí.
Luna lướt trên mặt đất, đấm liên hồi vào bụng đối phương, rồi lại nhanh chóng luồn ra sau giáng thêm một cự quyền vào lưng hắc y nhân. Đa Dũng theo bản đồ di chuyển Mục Tiểu Miên lập, đáp chân vào một rìa đá, bổ xuống một trọng cước.
Hắc y nhân sau liên hoàn đòn đánh của Luna vẫn điềm nhiên vô sự giáp bảo vệ, nhưng, cái bổ thiên cước này của Dạ Đăng Sư đã đủ khiến hắn sợ để giơ tay lên đỡ.
“ Hổ vồ !!!”
-Ruỳnh!!!-
Hắc y nhân khuỵu một chân xuống, tay gập hẳn đi. Hắn không lường được chưởng lực Đa Dũng lại lớn như vậy.
Thì ra, khi nãy phi hành, Mục Tiểu Miên đã kích hoạt hệ thống, tiêm vào người Đa Dũng thuốc đột biến, ban cho hắn tất cả chỉ số đều cao hơn mấy lần.
“ Ta đã xác định được ngươi, chết đi !!!” Hắc y nhân lờ lờ mắt nhìn kẻ đeo mặt nạ vừa giáng cước kia, cười vang lên một đáng sợ âm thanh.
“ Ta phải đi rồi, Đa Dũng, hẹn gặp lại…”
Mục Tiểu Miên tách ra, rơi xuống đất, nàng đã nhận ra cái kích hoạt tự huỷ của hắc y nhân lên hệ thống, tự rời khỏi người Đa Dũng trước khi phát nổ.
Đa Dũng văng ra xa do vụ nổ, hắn đáp chân vào rìa đá, vang lên tiếng gầm, lao đến đánh với hắc y nhân.
Hắn không hiểu vì sao nước mắt cứ tràn ra, vì sao cứ phẫn nộ, vì sao…lại thấy nhớ vô bờ nhớ cái mặt nạ đồng hành kia.
Hắc y nhân ban đầu cũng có chút hoảng, dần dần lấy lại lợi thế, đánh cho Đa Dũng đang bốc hoả đến tơi bời.
Luna bên này không dám lao vào, nhìn hai cái dùng man lực kia đánh đấm, người thiên về kĩ thuật rất dễ bị thụ thương.
Lưu Kim lúc này đã đứng dậy, hắn nhìn Dạ Đăng Sư, nhận ra được cái thái độ của đối phương, chính là…yêu.
Dạ Đăng Sư, một kẻ cô đơn không cha không mẹ, sư phụ bận rộn không quan tâm, suốt đời chỉ gắn với việc đánh tội phạm, lại vì nóng tính nên bạn bè không có, hắn kì thực rất đáng thương…
Chỗ dựa tinh thần của Dạ Đăng Sư đâu phải đồng đội, đâu phải sư phụ, mà chính là cái mặt nạ ấy…
Lưu Kim không nỡ nói ra, nhưng trong tâm đang ngổn ngang những tâm trạng trước cái tình cảnh của cái kì lạ cặp đôi ấy.
Một kẻ cô đơn…
Một AI tội phạm…
Sau một hồi kịch chiến, Dạ Đăng Sư gục rồi, Luna định lên tiếp nhưng bị Lưu Kim ngăn lại, hắn đưa cho nàng cây bút thần nhờ giữ hộ.
“ Ngươi là thuộc Bata thất tộc, vậy mục đích của ngươi là gì ??”
“ Bọn ta sẽ thống nhất thế giới, cai quản như những đấng minh quân !!!”
“ Vậy trong đất nước của các ngươi, có hạnh phúc không ???”
“ Tất nhiên là có !!!” × — QUẢNG CÁO —
“ Thế à, vậy tại sao các ngươi lại bắt kẻ khác làm nô lệ ??”
“ Đó chỉ là sự hi sinh nhỏ, cũng như chính quyền thế giới che dấu rất nhiều điều đấy thôi !!!”
“ Vậy hả, vậy nếu ta trở thành vua và không che giấu gì cả, mọi người đều được hạnh phúc thì các ngươi thấy sao ??!”
“ Chuyện đó không thể xảy ra, sẽ phải có phân hoá tầng lớp, phải có mặt khuất của xã hội, phải có ….”
Hắc y nhân chưa dứt lời, Lưu Kim đã phi một thanh Hoàng Kim đến đập vào mặt nạ hắn. Lưu Kim tiếp tục phi hành thật nhanh áp sát, triệu hồi Thiên Hoàng Kim Bổng bổ xuống, tuy vậy cũng chỉ đủ rách vai hắn một chút.
Áo giáp tên này thuộc cực phẩm công nghệ, cứng đến quá đáng !
“ Làm vua, không phải chỉ chăm chăm khiến bản thân thành đệ nhất, mà phải để tất cả thần dân đều cảm thấy vui vẻ !!! Ta không cần làm vua, nhưng tuyệt đối không bao giờ để những kẻ như ngươi làm !!!” Lưu Kim tức tối nói ra.
-Sụt!!-
Lưu Kim nghe một tiếng như vậy truyền đến, thình lình một vật màu đen bao lấy Thiên Hoàng Kim Bổng. Hắn tuy bất ngờ, nhưng lại cảm thấy rất thân quen.
Vật chất màu đen bám vào Thiên Hoàng Kim Bổng cứ như có linh tính, nó tạo thành một giọng nói bên trong tâm trí hắn, nói với Lưu Kim rằng hắn chính là kẻ có tố chất bá vương mà bọn nó tìm kiếm, Lưu Kim chỉ nhàn nhạt đáp lại ta không muốn làm vua.
Hắn điều khiển chỗ vật chất đen ấy hoà vào Thiên Hoàng Kim Bổng, tạo ra một cái tông màu lấp loá hết sức trang trọng mà thần bí, cho người ta một cái cảm giác khó đạt tới mà đáng kính vô cùng.
Hắn uy dũng vung vũ khí một lần nữa, xẻ cánh tay của hắc y nhân xuống dễ như chém bùn. Hắc y nhân không tham chiến, quay đầu chạy thẳng, Lưu Kim nói với cái cực dũng mãnh vũ khí trên tay:
“ Nếu ngươi bảo ta là vua, vậy hãy tiêu diệt hắn đi…”
Vật chất màu đen nhanh chóng thoát ra khỏi Thiên Hoàng Kim Bổng, biến thành một mũi hắc tiễn lao đi, chạm nhẹ vào người hắc y nhân liền tan biến, bay nhanh về với Lưu Kim.
Hắn nghe cái vật chất này giảng giải, bọn chúng chỉ tồn tại khi tiếp xúc với kẻ bọn chúng thích, Lưu Kim gật gù, phi hành đến sát hắc y nhân, từ đằng sau đâm xuyên bụng đối phương.
….
Luna lấy ra thiết bị liên lạc chỉ dành cho báo cáo nhiệm vụ hoàn thành, gọi về tổng bộ.
Dạ Đăng Sư giờ đang đi đâu đó, Lưu Kim cũng chẳng buồn tìm…
Cái đen vật chất kia bám trên người Lưu Kim, hoá thành một cái giáp tay, nói chung cũng rất đẹp, hắn giao tiếp với thứ này không qua lời, chỉ qua giao cảm.
“ Chúng thần là Hắc Kim, từ xa xưa sinh ra, chỉ nhằm những người bất phàm để theo, đại vương xin hãy yên tâm, chúng thần có thể mạn phép xưng làm cứng nhất thiên hạ, linh hoạt vô cùng, so với mấy cái đồ bỏ Hoàng Kim kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
“ Các ngươi từ đâu lại xuất hiện trên vũ khí của ta ??”
“ Chúng thần trước đây theo phò tá một người, một người cực đại cường giả lại bỏ về thôn quê để sống, biến chúng thần thành hình dạng cây tre trăm đốt, sau đó tách ra, chỉ để lại một đốt tre cùng với Mã Lương đại nhân phong ấn vào tàu vũ trụ. Khi nãy thấy ngài toàn thân toả sáng, ánh sáng của bá khí, liền lao ra từ tàu vũ trụ tới để đầu quân.”
Lưu Kim giật giật khoé miệng, bọn này là kim loại sao nịnh hót giỏi thế. Tuy vậy, hắn vẫn vui vì thu được một cái mạnh mẽ vật chất.
….
“ Đa Dũng, ngươi buồn gì thế ??”
“ Mantis, ngươi không hiểu được đâu, ta đã mất đi một người thân…” Đa Dũng vẫn đăm chiêu nhìn mặt sông, nhàn nhạt đáp lại theo quán tính, trước đây, khi hắn buồn, cũng chỉ có một người hỏi thăm thôi.
“ Hừ, thứ nhất, tên ta là Mục Tiểu Miên, thứ hai, ta đã thức tỉnh nhân tính rồi, hoàn toàn có thể hiểu ngươi.”
“ !!!” Đa Dũng giật nảy quay lại nhìn, thấy ngay một lạ mặt nữ nhân, chỉ là…nàng đang không có lấy một mảnh vải che thân.
Hắn đỏ mặt cởi áo đưa cho nàng, gấp gáp hỏi:
“ Thật là ngươi đó hả Miên Miên ??”
“ Ừ, là ta đây…”
“ Sao ngươi lại có cơ thể, hơn nữa, sao ngươi lại sống lại ???”
“ Ơ, ta trong mặt nạ chết rồ hả ???”
“ !!!” Đa Dũng chỉ trưng ra một bộ mặt khó hiểu.
“ Lúc ngươi đặt ta lên bàn điều khiển, ta phát hiên rằng, cái nguyên liệu của bút thần có thể chuyển hoá thành tất cả các dạng vật chất, ngay cả chế tạo một cơ thể hoàn toàn mới cũng được, ta liền đặt bản tự thiết kế cơ thể của mình và cả trí nhớ cho đến thời điểm đó vào trong cục tròn, ngay tại thời điểm nó được lắp hoàn chỉnh đã bắt đầu quá trình tạo ra ta, chỉ là đặt vị trí tại một địa điểm khác, cũng bởi ta muốn cho ngươi bất ngờ….”
Đa Dũng nghe đâu có hiểu mấy, hắn lặng ngắm cái nữ nhân này, ai ngờ được đó từng là một cái mặt nạ.
“ Ngươi kể cho ta sau khi rời khỏi đó có chuyện gì đi !!”
“ À .. rồi …” Đa Dũng giật mình trước yêu cầu của nàng, vốn là đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“ Ta lúc đó đi ra, phi hành một lúc liền gặp Lưu Kim,….”
…..
Lưu Kim và Luna đang ngồi ăn táo với vẽ bừa bằng cây bút thần để giải trí, giết thời gian chờ Nguyễn Nam tới đón, liền thấy từ xa Dạ Đăng Sư dắt một nữ nhân đi tới. Cái kia lạ mặt nữ nhân bám tay Sư Tử, trên người chỉ quấn sơ sài một cái áo khoác, cả hai tình tình tứ tứ hết sức….khó nói.
“ Ặc, ta tưởng đời này chỉ có ta phát cẩu lương người khác, ai ngờ có ngày bị sốc cẩu lương đến tận miệng thế này.” Lưu Kim nhăn mặt cảm thán, Luna thấy vậy cũng cười hắn.
….