Đế Vương Thiên Ái

Chương 7: Yêu thích



Hai ngày sau, mây đen biến mất, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Ánh mặt trời đầu đông ánh chiếu vào mái hiên của hoàng cung, các con đường tràn ngập hơi ấm, cả hoàng cung lộng lẫy như cầu vồng.

Trên triều, không một vị đại thần nào dám nhìn thẳng vào Hoàng thượng, ngài ngày càng trở nên uy nghiêm.

Bọn họ đang tranh luận đến mặt đỏ tai bừng về vụ việc các gia tộc lớn đã lấn chiếm ruộng đất của nông dân, nói có sách thì mách có chứng.

Thỉnh thoảng có vài vị đại thần liếc nhìn Lục Thanh Huyền.

Chỉ thấy chàng ngồi trên ghế rồng, bình tĩnh nghe bọn báo cáo.

Một lúc sau, Lục Thanh Huyền rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đại Tư Đồ có lời gì muốn nói không?”

Lời này vừa dứt, mọi âm thanh trong điện Kim Loan đều dừng lại, quan viên sôi nổi nhìn về phía Đại Tư Đồ.

Chức vị Đại Tư Đồ này do người đứng đầu Tư Đồ gia đảm nhiệm.

Tư Đồ gia là một trong năm gia tộc lớn. Hầu hết quan viên đều cho rằng Đại Tư Đồ sẽ không nhường ruộng đất của mình đã tích lũy qua nhiều thế hệ cho nông dân.

Đại Tư Đồ hít sâu một hơi, đứng thẳng và nói: “Theo vi thần thấy các gia tộc lớn đã chiếm giữ rất nhiều đất đai, khiến kế sinh nhai của bá tánh gặp khó khăn và họ bị biến thành nô lệ. Bệ hạ nên điều tra rõ những gia tộc nào đang cướp đoạt ruộng đất, sau đó sửa đổi luật thuế và lệnh cho bá tánh khai khẩn đất hoang để bọn họ có một của cải lâu dài, dân cày có ruộng……”

Giọng hắn ta đĩnh đạc trôi chảy, rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước trong đầu.

Quan viên trong triều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc và kính sợ.

Đại Tư Đồ đang chống lại các thế gia!

Hắn ta đứng về phía Bệ hạ!

Các đại thần không biết Lục Thanh Huyền đã làm được điều đó như thế nào. Cũng giống như một năm trước, hầu như không ai có thể ngờ rằng, vị Tân Hoàng đế thoạt nhìn có vẻ hiền lành lễ độ này lại không chớp mắt giết chết Đại Tư Mã lúc bấy giờ và dấy binh chống lại quân Hồ trên sông Xích Liên, đạt được thành tựu không thể tưởng tượng được.

Có người lặng lẽ ngước mắt nhìn Lục Thanh Huyền.

Chàng vẫn ngồi trên ghế rồng với thái độ bình tĩnh thong dong, kiên nhẫn lắng nghe lời khuyên của Đại Tư Đồ.

Hồi sau, cuối cùng Đại Tư Đồ cũng nói xong. Hắn cung kính nói: “Thưa Bệ hạ, đây chính là ý kiến của vi thần.”

Trong điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người biết sự tình đã định.

Tư Đồ gia phản chiến, có nghĩa là ba gia tộc còn lại rất khó chống lại chính sách mới của Hoàng thượng,

Lục Thanh Huyền dựa vào lưng ghế, cụp đôi mi mảnh nhìn đủ loại sắc thái trên mặt các quan viên dưới bậc thang bạch ngọc.

Chàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ hai lần lên tay vịn, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

“Ái khanh nói rất hay.” Lục Thanh Huyền nói, “Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ…… Từ việc điều tra những gia tộc lớn nào đã cướp đoạt ruộng đất của bá tánh đi.”

***

“Triều vụ đã kết thúc rồi sao?” Trong cung Cảnh Dương, thái giám Đỗ Vấn Hưng hỏi một tên tiểu thái giám vừa trở về.

Tiểu thái giám nói: “Đã kết thúc rồi, hiện Bệ hạ đang trên đường quay về đây. Đỗ đại nhân, ngài muốn tiểu nhân đi mời Nhàn Phi nương nương đến đây sao?”

Đỗ Vấn Hưng nói: “Ta sẽ đích thân mời người.”



Tiểu thái giám cảm thấy hâm mộ, hắn giúp Đỗ Vấn Hưng truyền lời rồi chuẩn bị một cỗ kiệu cùng mấy thái giám khác khiêng kiệu.

Đỗ Vấn Hưng mang kiệu đi cung Vĩnh Ninh.

Hắn cho kiệu và những người khác dừng lại trước cửa cung, sửa sang lại cổ áo và tay áo một phen rồi mới cung kính bước vào cửa cung.

Cung nhân trong cung Vĩnh Ninh dẫn đường cho hắn.

Hắn đi qua hành lang dài, đình viện rộng lớn rồi dừng lại ở chính điện.

Trong chính điện có treo một tấm màn ngọc trai Nam Hải, phía sau tấm màn ngọc, các cung nữ đang hầu hạ Hạ Trầm Yên ăn sáng.

Cách tấm màn ngọc, hắn có thể thấy được bóng dáng của Hạ Trầm Yên. Dáng vẻ nàng lười biếng, dung mạo khuynh quốc, đẹp như một giấc mộng.

Đỗ Vấn Hưng cúi đầu, hành lễ cách tấm màn ngọc: “Nô tài tới đón nương nương đi cung Cảnh Dương.”

Hắn cố ý lấy lòng Hạ Trầm Yên, nói thêm một câu, “Bệ hạ vẫn luôn nhớ thương người.”

Sau tấm màn ngọc truyền đến tiếng muỗng chạm khẽ vào chén sứ.

“Thật không?” Hạ Trầm Yên nói, “Đợi bổn cung dùng bữa xong đã.”

Giọng nàng đều đều, trong trẻo như suối đầu nguồn.

Đỗ Vấn Hưng không chắc lời nịnh hót của hắn có hiệu quả hay không.

Hắn cười nói: “Vâng, vâng. Xin nương nương cứ từ từ dùng bữa, nô tài chờ bao lâu cũng được ạ.”

Hạ Trầm Yên cụp mắt uống một muỗng canh.

Nàng không hoàn toàn tin lời Đỗ Vấn Hưng nói.

Tính cách Lục Thanh Huyền hướng nội, nàng không nghĩ rằng chàng sẽ đem cái gọi là “nhớ thương” biểu hiện ra ngoài.

Nàng cũng không nghĩ rằng chàng mọi lúc đều nhớ đến nàng.

Tất cả sự dịu dàng mà Lục Thanh Huyền thể hiện, theo cách nhìn của Hạ Trầm Yên nó giống như một loại cám dỗ dùng để đối xử với một vật cưng nào đó.

Nàng phớt lờ Đỗ Vấn Hưng, sau khi ăn sáng xong thì nàng thay quần áo và trang điểm. Một tiếng rưỡi sau mới ngồi lên kiệu do Đỗ Vấn Hưng đem đến đi tới cung Cảnh Dương.

Bên ngoài cung Cảnh Dương có một phi tần.

Phi tần đó dẫn theo hai cung nữ, trên tay có cầm một hộp thức ăn, nói với thái giám của cung Cảnh Dương: “Đây là canh bồ câu do chính tay ta nấu, rất bổ dưỡng, xin công công hãy đưa cho Bệ hạ.”

Nàng ta vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh.

Cung nữ nhét vào tay thái giám một túi bạc căng phồng.

Thái giám không dám nhận, hắn cười nói: “Nương nương, đại tổng quản có căn dặn không được mang những thứ này dâng lên cho Bệ hạ.”

Phi tần nghĩ rằng mình thưởng bạc chưa đủ, nàng ta chần chừ một lát rồi bảo cung nữ đưa thêm một túi bạc nữa.

Thái giám vẫn không nhận lấy, hai bên đang nói chuyện với nhau thì cỗ kiệu của Hạ Trầm Yên tới gần.

Phi tần nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, vẻ mặt nàng ta cứng đờ.

Hàm Tinh thì thầm nói: “Đây là Công Tôn Tiệp Dư.”

Hạ Trầm Yên gật đầu một cái, nàng chưa kịp nói gì thì Công Tôn Tiệp Dư đã cúi người hành lễ, nói: “Thiếp thân bái kiến Nhàn Phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Hạ Trầm Yên bình tĩnh nói.

Công Tôn Tiệp Dư đứng dậy, hàn huyên đôi câu cùng Hạ Trầm Yên rồi hỏi nàng có muốn canh uống bồ câu không.

Sau khi Hạ Trầm Yên tỏ ý “Không cần” thì Công Tôn Tiệp Dư ngay lập tức dẫn theo mấy cung nữ như bôi dầu vào lòng bàn chân rồi bỏ chạy.

Hạ Trầm Yên: “…”

Đỗ Vấn Hưng và những người khác cung kính mời nàng vào trong.

Hạ Trầm Yên đi trên hành lang, nhẹ giọng hỏi Hàm Tinh: “Gần đây Bệ hạ có triệu thêm phi tần nào không?”

“Không có.” Hàm Tinh nói, “Bệ hạ chỉ triệu một mình người thôi.”

Hạ Trầm Yên im lặng một lúc. Nàng chậm rãi đi tới, thấy bọn thái giám dẫn đường đều đã đi xa, xung quanh không còn người ngoài, mới dò hỏi: “Vậy tại sao Bệ hạ lại tuyển những phi tần này vào cung?”

Hàm Tinh nhanh chóng hiểu ý của Hạ Trầm Yên.

Nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ có nghe được một tin, không biết có đúng hay không.”

“Em nói thử ta nghe.”

“Mười ba phi tần vào cung có xuất thân từ thấp đến cao. Trừ người ra, thì có mười hai phi tần đều do Thái Hậu nương nương chọn, chỉ có người là do Bệ hạ tự mình chọn.”

Hạ Trầm Yên không khỏi nhớ lại ngày tuyển tú mưa dầm không ngớt kia.



Không đợi nàng chưa nhớ hết, Hàm Tinh đã nhắc nhở: “Nương nương, đã tới Ngự Thư Phòng rồi.”

Thái giám giúp nàng đẩy cửa vào. Trong Ngự Thư Phòng đèn sáng trưng, yên lặng tao nhã.

Long Tiên Hương trong lò lượn lờ dâng lên, Lục Thanh Huyền ngồi chau mày phê tấu chương.

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chàng ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Ánh mắt ôn hòa.

Cách đó không xa, nàng có thể thấy bóng dáng chàng xinh đẹp dưới ánh đèn cùng với đôi đồng tử màu hổ phách.

Chỉ sau giây lát, chàng không nhìn nàng nữa mà cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.

“Nàng ngồi đi.” Chàng nói.

Giọng điệu bình thản tựa như bọn họ mới gặp nhau vào hôm qua và không hề xa nhau hơn mười ngày.

Hạ Trầm Yên ngồi xuống chiếc ghế dài như thường lệ.

Nàng lặng lẽ nhìn Lục Thanh Huyền, hỏi: “Vào ngày tuyển tú, Bệ hạ là lần đầu tiên nhìn thấy thiếp thân sao?”

Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng rất nhẹ, không nghe ra được cảm xúc gì.

Hạ Trầm Yên tạm dừng vài giây, sau đó hỏi tiếp: “Vậy Bệ hạ, ngài đã từng nghe qua tên của thiếp thân chưa?”

Bút son trên tay Lục Thanh Huyền hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục viết, chàng nói: “Đã từng nghe qua, ‘Hạ Cơ là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ’.”

Lúc chàng đọc câu này, giọng điệu chậm chạp như đang nhớ lại.

Nhưng cuối cùng chàng cũng nhớ ra, và đọc chính xác.

Hạ Trầm Yên: “…”

Nàng đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này, mặt không cảm xúc sắp xếp các quân cờ lên bàn, tự chơi với mình.

Lục Thanh Huyền ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn nàng, “Nàng cớ sao lại không vui?”

“Thiếp thân không có không vui.”

Lục Thanh Huyền không hỏi lại nữa.

Suốt buổi sáng, trong Ngự Thư Phòng chỉ có tiếng quân cờ rơi trên bàn, tiếng bút lông viết xoạt xoạt và thỉnh thoảng có tiếng mài mực.

Sau khi ăn trưa xong, Hạ Trầm Yên nằm chợp mắt trên ghế mỹ nhân của Ngự Thư Phòng một lúc.

Lúc nàng tỉnh lại thì phát hiện chăn mỏng mà nàng đang đắp đã bị tuột xuống đất.

Lục Thanh Huyền vẫn còn phê tấu chương, số tấu chương đã được duyệt chất đống trên bàn tạo thành một cái núi.

Hạ Trầm Yên cúi người nhặt chăn mỏng lên.

Lục Thanh Huyền bỗng nhiên chủ động lên tiếng, hỏi nàng: “Chiều nay nàng có muốn chơi cờ với trẫm không?”

Hạ Trầm Yên: “Thiếp thân cầu mà không được.”

“Trẫm thấy nàng tinh thông thơ văn, trong thư phòng của trẫm có mấy quyển thi tập của Lý Thái Bạch, nàng có thể cầm xem.”

Chàng hiếm khi can thiệp vào những gì nàng làm, cũng hiếm khi đề nghị một việc nào đó. Nhưng lúc này, có vẻ như chàng biết nàng ngồi lâu nên chán, vì vậy mới đưa ra một đề nghị.

Hạ Trầm Yên uyển chuyển từ chối đề nghị hiếm có này của chàng, “Thiếp thân không có thông thạo thơ văn.”

Lục Thanh Huyền cầm bút son, cụp mắt cắm đầu bút vào nghiên mực.

Chàng nói: “Ngày tổ chức yến tiệc Trung Thu, trẫm thấy nàng rất có tài ngâm thơ.”

Hạ Trầm Yên nói: “Sao Bệ hạ lại nghĩ như thế?”

Lục Thanh Huyền nhìn nàng, suy tư một lát, tựa như đang đánh giá thái độ của nàng.

Một lát sau, có lẽ chàng cho rằng nàng thực sự chỉ là tò mò nên mới chậm rãi trả lời:

“Hầu hết tất cả những câu thơ nàng đọc đều được trích từ ba quyển 《 Nhạc Phủ Thi tập 》, 《 Lý Nghĩa Sơn tập 》, 《 Đỗ Công Bộ tập 》.”

“Nếu trẫm nhớ không lầm thì nàng đọc các câu thơ theo một thứ tự trong các tập thơ, nếu có ai đọc một câu thơ trong đó, nàng sẽ tự động bỏ qua dòng thơ này.”

“Rất ít người có thể đọc được các câu thơ theo từng trình tự như thế. Trừ phi người này có kiến thức sâu rộng, hoặc là đã đọc đi đọc lại nhiều lần tập thơ này —— dù là nguyên nhân nào thì họ đều xem như có thiên phú.”

Hạ Trầm Yên có hơi ngạc nhiên, nàng thoải mái cười, nói: “Không phải Bệ hạ cũng nhớ kỹ trình tự trong quyển tập thơ đó ư?”

Lục Thanh Huyền nói: “Trẫm chỉ là tình cờ đọc lên mà thôi.”

“Thiếp thân cũng là tình cờ đọc đúng thôi.” Hạ Trầm Yên nói, “Thiếp thân không đọc thơ ca.”

Lục Thanh Huyền nhìn nàng, dừng bút một lát rồi lại viết chữ một cách mạnh mẽ, ngay thẳng.



Qua mấy giờ sau, bầu trời tối dần, bọn họ đến thiên điện dùng bữa tối.

Sau đó, Hạ Trầm Yên đi theo Lục Thanh Huyền quay lại Ngự Thư Phòng.

Nàng cho rằng Lục Thanh Huyền sẽ nhanh chóng sai người đưa nàng về giống như mười ngày trước.

Nhưng Lục Thanh Huyền vẫn không để nàng đi, cho đến khi chàng phê xong tấu chương cuối cùng.

Lúc này đã là giờ Tuất canh ba.

Hạ Trầm Yên có chút buồn ngủ, nhưng lễ nghi đã học lâu năm khiến nàng không ngáp lên.

Nàng ngồi trên chiếc ghế dài thấy Lục Thanh Huyền gác bút son xuống, ra lệnh cho thái giám mang hết tấu chương đi.

Sau đó, mấy thái giám mang những tấu chương rời khỏi đây, chàng đứng dậy khỏi hoàng án và đi về phía nàng.

Hạ Trầm Yên có trực giác chàng muốn làm gì đó, nàng ngồi ngay ngắn lại và nhìn chàng.

Lục Thanh Huyền đứng lại trước mặt nàng trong chốc lát.

Những ngọn đèn lưu ly trong Ngự Thư Phòng đang nhấp nháy, làn hương còn sót lại trong lò mờ mịt bay lên.

Ánh nến lay lắt chiếu vào sườn mặt chàng, chàng an tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng.

Hạ Trầm Yên chậm rãi chớp mắt, đối diện với chàng.

Nàng thấy chàng cúi người xuống, dùng ngón tay chạm vào má nàng.

Đôi mắt hổ phách xinh đẹp, yên ả như mặt hồ, Hạ Trầm Yên nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.

Nàng nhìn vào mắt chàng không chớp, bình tĩnh lại và điều hòa nhịp thở.

Giữa họ giống như đang diễn ra một cuộc đối đầu.

Hồ nước trong mắt Lục Thanh Huyền dường như có chút dao động. Chàng nổi lên thích thú, chậm rãi vuốt ve má nàng.

Hạ Trầm Yên cố gắng điều chỉnh hơi thở, song lại cảm nhận thân thể mình cứng đờ trong giây lát, đồng thời, mặt nàng hơi nóng lên.

Lục Thanh Huyền cười khẽ một cái.

Lại là một tiếng cười nhẹ.

Nó khiến nàng nhớ đến việc vuốt ve, dụ dỗ, chọc ghẹo một con vật nào đó bằng tiếng cười.

Chàng cười khẽ, vuốt một lọn tóc xõa xuống bên mặt nàng.

Nàng lập tức phát hiện bản thân đã bị chòng ghẹo.

Lục Thanh Huyền mỉm cười thu tay lại, đứng dậy.

Hạ Trầm Yên ngồi thẳng lưng lên, đầu óc quay cuồng, nàng bắt đầu suy nghĩ nên nói gì để đáp trả lại chàng.

Lục Thanh Huyền cười nói: “Trẫm sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh.”

“Ngài vẽ cái gì?” Giọng nói của nàng có vẻ cứng ngắc.

“Vẽ nàng và một con mèo.” Tâm tình của chàng dường như rất tốt, giọng nói vô cùng dịu dàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv