Trăng tròn treo trên cao, ánh trăng lung linh mờ ảo rọi xuống đường, người dân trên đường phố đã thưa dần nhưng ánh đèn vẫn sáng.
“Sắp đến giờ Sửu rồi……” Hạ Trầm Yên cầm hoa đăng, nói với Lục Thanh Huyền, “Ăn thêm một chén chè trôi nước rồi về nhé.”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng.
Bọn họ tìm thấy một một quán chè trôi nước cách đó không xa, chủ quán đang ngồi cạnh gian hàng ngủ gà ngủ gật. Thấy hai người lại đây, ông chủ lập tức xốc lên tinh thần rồi cười nói: “Khách quan muốn ăn gì?”
Hạ Trầm Yên dùng ánh mắt hỏi Lục Thanh Huyền —— ngài muốn ăn gì?
Lục Thanh Huyền đối diện với tầm mắt của nàng, chậm rãi nói: “Nàng ăn đi, ta không ăn.”
Hạ Trầm Yên ngồi xuống, gọi cho mình một chén chè trôi nước.
Lục Thanh Huyền ngồi đối diện nàng.
Các cung nữ cải trang thành dân thường đi theo từ xa, thấy cảnh này vội vàng tiến lên thử độc.
Chủ quán lập tức đoán được thân phận của hai vị khách nhân này e là không tầm thường, sau khi bưng chén chè trôi nước lên liền tự giác tránh sang một bên.
Hạ Trầm Yên đặt hoa đăng hình chó con của nàng lên bàn, đợi cung nữ thử độc xong mới từ tốn ăn chè.
Đèn trong hoa đăng có màu vàng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu vào chiếc mũ có rèm che của nàng.
Từng đóm sáng nhỏ vụn, lấp lánh như mặt nước bao bọc lấy má nàng.
Lục Thanh Huyền rũ mi yên tĩnh ngắm nhìn nàng.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm áo choàng của hai người tung bay, trong nháy mắt chúng va chạm vào nhau.
Ánh nến trong hoa đăng cũng lay động theo gió, lúc ẩn lúc hiện.
Bỗng có một thị vệ tiến lên ghé vào tai Lục Thanh Huyền nói nhỏ vài câu.
Vẻ mặt Lục Thanh Huyền bình tĩnh, gật đầu bảo thị vệ lui xuống.
Chàng đợi Hạ Trầm Yên ăn hết một viên chè trôi nước, mới nói: “Nhàn phi.”
Hạ Trầm Yên ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn chàng.
“Có thích khách tới, mau đi theo trẫm.”
Giọng chàng thản nhiên hệt như đang nói “Thời tiết hôm nay rất đẹp” vậy.
Hạ Trầm Yên chớp mắt một cái, buông thìa đứng lên rồi cầm lấy hoa đăng trên bàn.
Gió lạnh thổi qua làm chiếc hoa đăng hình chó con bị tuột mất, như bồ công anh bay đến phương xa.
Không kịp để nhặt lại.
Hạ Trầm Yên nhìn theo hoa đăng của nàng, thu lại tầm mắt rồi đi theo Lục Thanh Huyền.
Hai người đi đến góc đường vừa nãy, thị vệ lập tức tiến lên đỡ Lục Thanh Huyền lên xe ngựa.
Thị vệ không dám chạm vào tay Hạ Trầm Yên, nhưng cung nữ vẫn còn chưa tới kịp.
Lục Thanh Huyền ngồi trong xe ngựa, cúi người vươn tay đến trước người Hạ Trầm Yên.
“Lên đây.” Chàng nói.
Ánh trăng lành lạnh rọi xuống từng ngón tay thon dài của chàng.
Hạ Trầm Yên không do dự lâu, liền đặt tay phải của mình lên lòng bàn tay của chàng.
Lòng bàn tay chàng to lớn ấm áp, trên đầu ngón tay có vết chai mỏng.
Sau đó Hạ Trầm Yên được chàng đỡ lên xe ngựa.
Thị vệ buông rèm xe xuống, xe ngựa lập tức phi như bay về phía trước.
Cùng lúc đó, ngoài xe truyền đến tiếng đánh nhau.
Lục Thanh Huyền rút tay về.
Vẻ mặt chàng rất đạm nhiên, duy chỉ có hàng lông mày là hơi nhíu lại, hình như chàng đang suy nghĩ về chủ mưu của cuộc ám sát này.
Trên tay chàng vẫn còn cầm chiếc hoa đăng hình mèo con.
Hạ Trầm Yên nhìn hoa đăng của chàng, nhớ lại hoa đăng của mình bị gió thổi đi.
“Nàng muốn sao?” Lục Thanh Huyền đột nhiên hỏi.
Hạ Trầm Yên ngửa đầu nhìn chàng.
Không biết từ lúc nào ánh mắt của chàng đã đặt trên người nàng.
Đèn lưu ly trong xe ngựa lặng lẽ đốt cháy, làm bừng sáng khuôn mặt ưu nhã xuất chúng của chàng, ánh mắt tĩnh mịch như dải ngân hà.
“Đa tạ Bệ hạ, thiếp thân không muốn.” Hạ Trầm Yên nói, “Thiếp thân thích chiếc hoa đăng ban đầu hơn.”
Lục Thanh Huyền không nói gì nữa, chàng đặt hoa đăng của mình sang một bên.
Không lâu sau xe ngựa dừng lại, bên ngoài có một giọng nói thô to trầm thấp bẩm báo lại tình hình ám sát lần này.
Lục Thanh Huyền im lặng nghe xong, sau đó nói: “Trẫm đã biết, quay về cung trước.”
Xe ngựa một lần nữa lên đường trở về hoàng cung, sau khi về hoàng cung bọn họ cũng đổi sang kiệu khác.
Lục Thanh Huyền đưa Hạ Trầm Yên về cung Trường Thu.
Hạ Trầm Yên được bọc trong áo chàng, đứng trước cửa cung Trường Thu nói: “Hôm nay đa tạ Bệ hạ.”
Lục Thanh Huyền nhìn nàng, “Tối nay nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Hạ Trầm Yên đáp vâng, sau khi tiễn Lục Thanh Huyền đi, nàng vào điện gọi cung nữ tới giúp nàng tắm rửa thay y phục.
Lúc nằm lên giường nàng chợt nhớ đến chiếc hoa đăng.
Nàng quyết định ngày mai sẽ phái cung nữ đi mua lại một cái khác.
Sáng hôm sau, Hạ Trầm Yên thức dậy khá sớm.
Lúc nàng đang ngồi trước bàn trang điểm thì có cung nữ vào bẩm báo: “Thưa nương nương, đại tổng quản tới.”
Hạ Trầm Yên bảo hắn chờ một lát.
Lát sau nàng từ tẩm điện đi ra, thấy đại tổng quản đang ngồi trên ghế thái sư, trong tay hắn cầm một chiếc hoa đăng.
Nó giống hệt với chiếc hoa đăng bị rơi trong lúc nàng bị thích khách ám sát trong đêm qua.
Đại tổng quản thấy nàng liền đứng lên hành lễ, cười nói: “Đây là hoa đăng mà đêm qua Bệ hạ phân phó nô tài đi mua, nô tài không dám chậm trễ, sáng sớm hôm nay liền nhanh chóng mang nó đến đây cho nương nương.”
Hạ Trầm Yên nhìn chiếc hoa đăng trong chốc lát, mới nói với đại tổng quản: “Làm phiền ngươi rồi.”
Đại tổng quản liên tiếp nói: “Không dám, không dám.”
Hạ Trầm Yên bảo cung nữ nhận lấy hoa đăng, lại sai người thưởng bạc cho đại tổng quản rồi tiễn hắn về.
Cung nữ nói: “Hoa đăng này trông đẹp quá, nương nương, người muốn treo nó ở chỗ nào ạ?”
Hạ Trầm Yên suy nghĩ một lát rồi nói: “Treo nó ở tẩm điện của bổn cung đi.”
Cung nữ đáp vâng, thế là trong tẩm điện của Hạ Trầm Yên lại nhiều thêm một chiếc hoa đăng hình chó con.
Tại cung Chương Đài, Lục Thanh Huyền đang đàm luận với các đại thần về chuyện ám sát vào tối qua.
Tướng Trung Lang báo cáo tình hình thu thập suốt đêm: “Những tên thích khách này…… Có thể là người Hồ. Bọn chúng không hiểu ngôn ngữ của Đại Yến ta, chỉ biết nhiệm vụ được giao là phải ám sát Bệ hạ.”
Lục Thanh Huyền trầm ngâm không nói, nhưng bên dưới các đại thần muốn nổ tung rồi.
“Đám người Hồ đây là muốn xâm lược nước ta lần nữa ư?”
“Dám phái thích khách lẻn vào kinh thành, bọn người Hồ này thật là to gan mà!”
Lục Thanh Huyền quét qua mặt bọn họ một cái.
Chúng đại thần đều không dám đối mặt với chàng.
Chàng nâng một tay lên, các vị đại thần dần im bặt.
“Không nhất định phải là người Hồ.” Lục Thanh Huyền nói, “Đình Úy, ngươi hãy điều tra kỹ lưỡng chuyện này.”
Đình Úy: “Vâng! Vi thần nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này!”
Sau khi hạ triều, Lục Thanh Huyền phê duyệt tấu chương như thường lệ. Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống chàng mới gác bút.
Đại tổng quản tiến vào thấy đám tiểu thái giám đã thu dọn tấu chương xong. Hắn tiến lên hỏi: “Bệ hạ vẫn bãi giá đến cung Trường Thu ạ?”
Lục Thanh Huyền gật đầu, “Hoa đăng đã mang đến đó chưa?”
“Bẩm Bệ hạ, sáng sớm nô tài đã mang đến rồi ạ.”
Lục Thanh Huyền gật đầu, không hỏi thêm nàng có thích không.
Vì chàng biết, nàng nhất định sẽ thích.
Không lâu sau đó, chàng ngồi lên kiệu đi đến cung Trường Thu.
Ngoài trời tuyết rơi xuống từng đợt nhỏ đập vào nóc kiệu.
Chàng chuyển tầm mắt sang rừng mai, trong ánh nắng đỏ hồng rừng mai nở sum xuê, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Khi cỗ kiệu sắp đi qua rừng mai, Lục Thanh Huyền bỗng nói: “Dừng kiệu.”
Kiệu cũng theo đó mà dừng lại, đại tổng quản tiến lên hỏi: “Bệ hạ có gì muốn căn dặn ạ?”
Lục Thanh Huyền lắc đầu, một mình xuống kiệu đi vào rừng mai.
Đại tổng quản hơi ngạc nhiên.
Bệ hạ chưa bao giờ tự mình bẻ hoa cả.
Đêm qua, chỉ việc Bệ hạ ngồi trong quán chè trôi nước thôi cũng làm cho hắn phải kinh ngạc.
Lục Thanh Huyền nhìn rừng mai trước mặt, tỉ mỉ chọn ra một cành mai đẹp nhất và tự tay bẻ nó xuống.
Chàng cầm cành mai trong tay rồi ngồi lên kiệu một lần nữa.
“Đi đến cung Trường Thu.” Chàng thấp giọng ra lệnh.