Trong khoản thời gian tiếp theo, Lục Thanh Huyền vẫn sai người mang quà tặng cho Hạ Trầm Yên như thường lệ.
Đại tổng quản hỏi: “Bệ hạ, ngài có muốn xem qua danh sách quà tặng này không ạ?”
Lục Thanh Huyền nói: “Không cần, ngươi có thể xem xong rồi tặng.”
Chàng chưa bao giờ quan tâm đến những quà tặng này, từ trước đến nay luôn để cho người khác tặng những gì mà nàng yêu thích nhưng công lao thì lại tính trên người chàng.
Chàng bận bịu về việc cải cách ruộng đất, thức khuya dậy sớm không dám lười biếng.
Thỉnh thoảng nghe đại tổng quản bẩm báo tình hình gần đây của nàng, chàng sẽ nhớ đến nàng, nhớ đến con mèo xinh đẹp đó.
Hôm nay khi trời vừa hửng sáng, đám cung nhân đã treo bức màn lên móc, khẽ gọi chàng dậy.
Lục Thanh Huyền thức giấc, yên lặng rửa mặt và thay y phục rồi ăn sáng, suy nghĩ đến chuyện quốc sự cần bàn trong hôm nay.
Nhưng trong lúc chàng đang ăn sáng, hình ảnh Hạ Trầm Yên nhảy múa lại hiện lên trong tâm trí chàng.
Chỉ trong chốc lát, nó đột nhiên biến mất.
Chàng cũng không để ý lắm, sau khi từ tốn ăn xong bữa sáng, chàng ngồi kiệu đi đến điện Kim Loan.
Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, hoàng thành đắm chìm trong màu tối xanh biếc trông như một con cự thú ngủ đông.
Mà chàng chính là chủ nhân của con cự thú khổng lồ này, các cung nhân ven đường nhìn thấy kiệu của chàng từ xa thì lập tức quỳ xuống đất.
Lục Thanh Huyền liếc qua họ, tầm mắt dừng trên con đường cung điện dài vô tận, nghĩ ngợi về luật thuế mới.
Chàng cẩn thận xem xét xem có sơ hở nào ẩn giấu trong đó hay không.
Sau khi cân nhắc xong, chàng đặt bàn tay lên tay vịn, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Bầu trời buổi sáng đổi màu theo từng khoảnh khắc.
Chàng cảm thấy mỹ nữ nửa người mờ ảo có phần giống Nhàn Phi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lục Thanh Huyền đã thấy thật kỳ quái.
Bởi vì trước đó mỗi ngày chàng đều phải xử lý rất nhiều công việc, bình thường chỉ khi gặp được người này hoặc chuyện kia thì chàng mới nhớ đến nàng.
—— Ví như, nghe được tin tức liên quan đến nàng, nhìn thấy các phi tần trong hậu cung hoặc là tình cờ gặp được nàng.
Lần này thì lại không có lý do nào cả.
***
Quà tặng từ cung Cảnh Dương không ngừng được đưa tới đây, mười ngày sau đó Hạ Trầm Yên cũng đến cung Cảnh Dương.
Đại tổng quản nghe tin nàng đến liền tự mình nghênh đón ở cửa cung và dẫn nàng vào thiên điện.
“Bệ hạ đang nghị sự.” Đại tổng quản sợ nàng sẽ tức giận nên cẩn thận nói, “Chỉ sợ tạm thời không thể gặp nương nương được.”
“Không sao, bổn cung chờ ở đây là được.”
Sau đó Hạ Trầm Yên cứ thế ngồi trong thiên điện chờ khoảng nửa canh giờ làm đại tổng quản trở nên vô cùng bất an.
Hắn lệnh cho tiểu thái giám trong thiên điện hầu hạ Hạ Trầm Yên cho tốt, còn mình thì đi đến Ngự Thư Phòng báo tin.
Đại tổng quản đứng ngoài cửa do dự một lát, sau đó mở cửa đi vào.
Hắn không biết để Hạ Trầm Yên chờ trong thiên điện lâu như vậy có thể sẽ khiến Lục Thanh Huyền không vui hay không.
Tuy nhiên, hắn biết nếu bây giờ tiến vào bẩm báo tin tức về Hạ Trầm Yên sẽ không khiến cho Lục Thanh Huyền nổi giận.
Thế là đủ rồi.
Hắn bước vào Ngự Thư Phòng trước những ánh mắt khó hiểu của các đại thần và ánh mắt lạnh nhạt của Lục Thanh Huyền.
Lục Thanh Huyền ngồi trước đám người này, dáng người ngay thẳng, trang nghiêm nổi bật và tao nhã hơn bất kỳ ai khác.
Đại tổng quản đi đến bên cạnh Lục Thanh Huyền, cúi đầu ghé sát vào tai chàng nói: “Bẩm Bệ hạ, Nhàn Phi nương nương đến, đã đợi trong thiên điện gần nửa canh giờ rồi.”
Tầm mắt Lục Thanh Huyền rơi vào người các vị đại thần trong Ngự Thư Phòng.
Chàng im lặng một hồi, sau đó cụp đôi mi dài lấy một cuộn bản đồ trong ngăn tủ đưa cho đại tổng quản.
Thấy Lục Thanh Huyền không tức giận, đại tổng quản nghĩ quả nhiên là vậy.
Hai tay hắn nhận lấy bản đồ, thấy Lục Thanh Huyền giơ tay liền cung kính lui ra ngoài.
Các vị đại thần ngồi bên dưới cho nhau một ánh mắt.
Bọn họ từ lâu đã phát hiện trong Ngự Thư Phòng có đặt một cái bàn phụ.
Trên bàn vốn dĩ trống trơn nhưng hiện tại bên trên có đặt bút mực, giấy viết, nghiên mực và một cây đàn, đã lâu không cất đi —— mặc dù giấy bút dường như đã không được sử dụng trong một thời gian dài.
Sau khi Lục Thanh Huyền lên nắm quyền, quy định trong cung dần dà trở nên nghiêm ngặt hơn, các vị đại thần không còn tự do nghe ngóng tin tức trong cung như trước nữa.
Bọn họ chỉ có thể dựa theo những tin đồn rãi rác từ các cung nhân nói ra rồi suy đoán ít nhiều ——
Bệ hạ vô cùng yêu thích một phi tần.
Yêu thích đến mức bày trí cho nàng một cái bàn riêng trong Ngự Thư Phòng, hơn nữa còn cho phép nàng tùy ý ra vào.
Thậm chí còn được tặng bản đồ.
Các vị đại thần nhìn vẻ mặt nhau, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ ——
Chẳng lẽ là con gái của Hạ gia?
Nàng được Bệ hạ sủng ái đến vậy?
***
Cuối cùng Hạ Trầm Yên cũng không gặp được Lục Thanh Huyền, nhưng nàng lại có một tấm bản đồ.
Nàng cầm bản đồ, nói: “Vậy bổn cung không nán lại nữa.”
Đại tổng quản đương nhiên không dám ngăn cản, hắn đưa Hạ Trầm Yên ra khỏi cửa cung, rồi lệnh cho đám tiểu thái giám nâng kiệu.
Hạ Trầm Yên ngồi trên kiệu trở về cung Vĩnh Ninh.
Trong cung Vĩnh Ninh, tuyết mịn uốn cong cành trúc Tiêu Tương trong đình.
Hình ảnh phản chiếu của những đám mây đang gợn sóng trong bồn nước chìm nổi cùng với lớp băng vỡ.
Hạ Trầm Yên đi qua hành lang, vào cung điện và đến một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Nàng trải bản đồ ra và quan sát thật cẩn thận.
Hàm Tinh bưng tới cho nàng một chén mứt lê ngâm mật ong, cười nói: “Cô nương lại ghi nhớ bản đồ ạ?”
Hạ Trầm Yên gật đầu, “Mỗi lần thấy một tấm bản đồ mới là ta sẽ muốn đem chúng khắc ghi trong đầu thì mới an tâm.”
Hàm Tinh nói: “Trí nhớ của cô nương vẫn luôn tốt, Bệ hạ cũng đối xử tốt với người, đến bản đồ chi tiết như vậy nói cho liền cho.”
Hạ Trầm Yên không đáp lại, nàng cầm chén mứt lê, chậm rãi nhấp một muỗng.
Có cung nữ gọi Hàm Tinh, Hàm Tinh rời khỏi chính điện một tí thì trở về.
Hàm Tinh nói: “Đại phu nhân trong phủ dâng thiệp muốn vào cung bái kiến người, vẫn như cũ từ chối ạ?”
“Từ chối đi.” Hạ Trầm Yên nói, “Bà và bá phụ sắc son hòa thuận, nhất định là muốn đến đây làm thuyết khách.”
Hàm Tinh: “Vâng.”
Hồi lâu sau, Hạ Trầm Yên dời tầm mắt khỏi tấm bản đồ.
Hàm Tinh bước tới, muốn nhận bản đồ đem cất.
Hạ Trầm Yên nói: “Để ta tự làm.”
“Vâng.” Hàm Tinh lui sang một bên.
Hạ Trầm Yên vừa cẩn thận xếp bản đồ vừa hỏi: “Gần đây Bệ hạ đang làm gì vậy?”
Hàm Tinh nói: “Bệ hạ đang thi hành luật thuế mới, trong cung đều bí mật truyền bá chuyện này. Trước kia người đã nói, không cần bẩm báo những việc làm của Bệ hạ cho người nên nô tỳ vẫn chưa bẩm báo.”
Hạ Trầm Yên hơi khựng lại, nàng ngẩng đầu nói: “Thế có thuận lợi không?”
“Hình như cũng không thuận lợi gì mấy, nghe đồn Bệ hạ đã nỗ lực rất nhiều, có đôi khi còn cùng các vị đại thần thảo luận đến tận khuya.” Hàm Tinh nói, “Đó là do trong cung đồn, nô tỳ cũng không biết thật giả —— nghe nói Bệ hạ đã dùng biện pháp cứng rắn, tất cả ruộng đất và nô lệ đều được ghi vào sổ.”
Hạ Trầm Yên hỏi: “Là loại biện pháp cứng rắn gì?”
Hàm Tinh nói: “Nghe nói là tố giác anh hùng binh sĩ.”
Mà mấy đại gia tộc đều đã kết thù từ lâu.
***
Sau vài trận tuyết rơi, thì sắp đến giao thừa.
Đại phu nhân Lý gia dâng thiệp tiến cung.
Lúc Lý An Hoài triệu kiến bà, nàng ta đang viết thơ.
Đại phu nhân Lý gia bảo nàng ta lệnh cung nữ lui xuống, mới nói: “An Hoài, con tiến triển đến đâu rồi? Bệ hạ đã bày cho con gái Hạ gia một cái bàn riêng trong Ngự Thư Phòng, còn tùy ý cho cô ta xem bản đồ nữa, nhưng sao ngài vẫn chưa triệu kiến con?”
Tin đồn này đang được các thế gia lan truyền, chỉ cần là quan lại có quyền thế thì không ai không biết.
Thuận Phi Lý An Hoài vẫn an tĩnh viết thơ.
Nàng ta đang chép lại một đoạn thơ cũ, đây là bài thơ nàng ta đã viết từ khi còn ở nhà, nhưng nó lại bị các ca ca giành lấy và khoe mẽ.
Đại phu nhân Lý gia hít một hơi thật sâu, cầm bài thơ của Lý An Hoài kéo ra.
“Không được viết nữa, An Hoài! Mau trả lời nương! Có phải con còn chưa ra tay với Nhàn Phi không!”
Lý An Hoài gác bút, nói: “Con đã nghĩ kĩ rồi, không thể tin lời phụ thân nói.”
“Con nói cái gì?”
“Từ nhỏ các ca ca đã lấy cắp những bài thơ con viết, nhưng xưa nay phụ thân không hề làm chủ cho con. Sau khi con sinh con cho Bệ hạ thì liệu phụ thân có đứng về phía con không?”
Đại phu nhân Lý gia nhìn thẳng vào Lý An Hoài với vẻ mặt khó tin.
Sau đó, bà ta cố gắng dịu mặt lại.
Cất giọng ôn nhòa an ủi Lý An Hoài, nhưng Lý An Hoài không hề bị lay động.
Giọng đại phu nhân Lý gia dần trở lên lạnh lùng: “Là con gái của Trang gia đã khuyên con? Cô ta chỉ biết một chút y thuật mà luôn tỏ vẻ từ bi không cần thiết.”
“Chuyện này không liên quan đến Phù Liễu.” Lý An Hoài nói, “Là bản thân con không muốn ra tay.”
“Tại sao chứ?”
“Quân tử từ chối điều ác, kẻ gian ác từ bỏ lòng tốt.”
Đại phu nhân Lý gia nhắm mắt lại.
Bà ta một lần nữa nhớ tới lời đánh giá của chồng mình về đứa con gái này.
Bà ta nói: “An Hoài, con đừng quên con chính là con gái của Lý gia.”
“Con không có quên, nếu không thì con đã sớm vạch trần lời nói dối của các ca ca rồi.”
Đại phu nhân Lý gia lấy lại bình tĩnh, biết mình đã nhận được một lời bảo đảm.
Bà ta nói: “Vậy con hãy tiếp tục tranh sủng, hãy tìm hiểu thêm về những sở thích của Bệ hạ và những nơi Bệ hạ thường đến.”
Lý An Hoài gật đầu.
Đại phu nhân Lý gia trả lại bài thơ cho Lý An Hoài.
Bà ta dịu dàng nói: “An Hoài, nương sẽ không ép con làm chuyện con không muốn. Còn về đứa con gái của Hạ gia sẽ luôn có người muốn hại nó. Con nhất định phải nhớ rõ, lúc đó phải nắm bắt cơ hội không được để cho kẻ khác vượt mặt.”
Lý An Hoài hơi biến sắc.
***
Hôm sau chính là giao thừa, trong cung sẽ tổ chức dạ yến.
Hạ Trầm Yên chợp mắt một lúc, đến khi tỉnh lại đã hơi muộn.
Các cung nữ hầu hạ nàng thay y phục.
Hàm Tinh nói: “Cô nương, tiệc giao thừa hôm nay hẳn là Bệ hạ cũng sẽ tới.”
Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng, không quá để ý.
Nàng tiện tay chọn một bộ xiêm y, rồi khoác thêm một chiếc áo choàng lớn, sau đó được các cung nữ vây quanh đi đến điện Ngọc Đường.
Bầu trời vẫn chưa tối hoàn toàn nhưng điện Ngọc Đường đã giăng đèn sáng trưng.
Hạ Trầm Yên đi qua hành lang, dọc đường nghe thấy tiếng đàn sáo huyên náo.
Lúc nàng bước vào đại điện thì thấy đông đảo phi tần đã thượng vị, kỳ lạ là bọn họ rõ ràng đều ăn mặc lộng lẫy nhưng lại không nói chuyện với nhau.
Vì vậy nàng ngẩng đầu nhìn về ghế ngồi trên cao.
Thái Hậu vẫn chưa đến, nhưng Lục Thanh Huyền thì đã đến rồi.
Trong ngọn đèn dầu sáng trưng, chàng cách một đám người cùng nàng nhìn nhau.
Ngọn đèn chiếu vào người chàng làm lộ nên khí chất như băng tuyết, như núi cao.
Chàng nhìn nàng từ xa, ánh mắt tựa như một ánh trăng lặng lẽ.
Như thể chàng đã đợi nàng một cách lặng lẽ và kiên nhẫn trong một thời gian dài.