"Sở công tử có việc muốn bàn với Vương gia sao?" Dung Hoa thấy Sở Hạc Dương không nói lời nào, tưởng rằng mình ở đây thì không tiện, "Vừa lúc ta cũng có việc phải dặn dò Đông Lưu, xin lỗi vì không thể tiếp chuyện."
"Điện hạ hiểu lầm rồi, cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là rảnh rỗi quá nên tìm Vương gia ra ngoài uống vài chén rượu mà thôi." Sở Hạc Dương giải thích xong lại nghĩ tới mấy lời trêu chọc của Thẩm Bạch Cảnh lúc mới vào phủ, lại chêm thêm một câu, "Chắc là Vương gia không nỡ ra ngoài nhỉ."
"Nói chuẩn đấy, bản vương không muốn ra ngoài, nếu định uống rượu vậy thì uống luôn trong phủ đi." Thẩm Bạch Cảnh bị trêu chọc cũng chẳng ngượng ngùng, trái lại còn hào phóng thừa nhận.
"Ngụy Đức Chính."
"Có lão nô."
"Chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, bản vương và Sở công tử không say không ngừng." Thẩm Bạch Cảnh cười nói, "Điện hạ có vui lòng ở lại đây không?"
"Ta thực sự có chuyện phải dặn dò Đông Lưu, còn nữa, tửu lượng ta không tốt, xin lỗi không tiếp được." Dung Hoa uyển chuyển từ chối mà không mất lễ nghĩa.
"Được." Thẩm Bạch Cảnh cũng không ép, chỉ ghé vào tai Dung Hoa nói nhỏ, "Nếu bản vương uống say, chính quân nhớ phải hầu hạ bản vương thay quần áo."
Dung Hoa nháy mắt liền nghĩ tới dáng vẻ lần trước Thẩm Bạch Cảnh thay quần áo cho y, đỏ mặt trừng Thẩm Bạch Cảnh một cái.
"Vương gia hồi tâm chuyển ý à? Hay là..." Sở Hạc Dương nghiêm túc hỏi.
"Cũng không khác lắm, bản vương phải lòng Dung Hoa." Thẩm Bạch Cảnh nói rõ cho bạn tốt của mình biết tấm lòng dành cho Dung Hoa.
"Nói thật, vị chính quân này tốt hơn mớ tạp nham trong phủ của Vương gia nhiều." Sở Hạc Dương nói, trước đây hắn cũng thường tới đây, đều là đàn ông nên không cần kiêng kị gì, thỉnh thoảng sẽ có Tiêu Vãn tiếp đãi, cũng có những trắc quân và thị tòng khác, bọn họ chỉ giả vờ cười duyên đón tiếp trước mặt Thẩm Bạch Cảnh, Sở Hạc Dương là ai chứ, chín tuổi đã bị ép ra khỏi nhà tự kiếm sống, sao có thể không nhìn ra vẻ khinh thường và giả tạo trong mắt đám người đó, nhưng Dung Hoa là hoàng tử cao quý, lại có thể chân thành đối đãi với hắn rất lễ nghĩa, khiến hắn thấy vừa lòng về phẩm chất và lòng dạ y.
"Bản vương hiểu được."
Đều là người thông minh, nói đến chỗ nên dừng thì thôi, hai người lại bàn luận chuyện khác.
"Đông Lưu, ngươi đi mua vài quyển thoại bản về đây." Dung Hoa nói, "Mua... mấy loại mới mẻ ấy."
"Chính quân muốn tìm truyện cười hả?" Đông Lưu hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời Dung Hoa.
"Ừm." Dung Hoa gật đầu có lệ, thật ra y muốn học chút kinh nghiệm từ thoại bản, đỡ phải bị Thẩm Bạch Cảnh trêu ghẹo đến luống cuống, hơn nữa, y vẫn cảm thấy cần phải tìm hiểu sâu hơn về chuyện giữa hai nam nhân, nếu không đến lúc đó sẽ lúng túng.
Năm mười lăm tuổi, Dung Hoa đột nhiên cầu hoàng đế ban hôn, trước đó cũng không có ma ma nào dạy y chuyện đó, sau này y nghĩ cả đời này chỉ có mình Thẩm Bạch Cảnh nên không tìm hiểu làm gì.
"Thoại bản mà chính quân muốn xem, sợ là Đông Lưu chẳng mua được." Tiêu Vãn cười nói.
"Tiêu trắc quân nói gì vậy?" Dung Hoa nhàn nhạt hỏi.
"Chính quân muốn xem thoại bản, chi bằng đến nam phong quán học vài mánh, chắc chắn sẽ lấy được lòng Vương gia." Tiêu Vãn cố ý ngả ngớn nói, "Nếu không chẳng biết đến khi nào Vương gia mới chịu làm lễ Chu Công với ngài."
"Tiêu Vãn, ngươi cần gì phải vắt óc vắt sức ra chọc giận ta." Dung Hoa cười khẽ, y chỉ liếc mắt một cái thôi là đã nhìn thấu kế sách của Tiêu Vãn: "Hôm nay có khách, ngươi muốn ta phạt ngươi, đến lúc đó người khác sẽ cảm thấy ta đang ghen tị, còn ngươi lại nhận được sự đồng tình của Vương gia, thật đúng là một nước cờ hay."
"Ngươi..." Tiêu Vãn nghĩ nếu Dung Hoa có nhìn ra thì lúc đó mọi chuyện cũng đã rồi, không ngờ là nhanh như vậy.
"Yên tâm, ngươi muốn chơi cờ, ta chơi với ngươi."
Dung Hoa nói xong thì xoay người: "Tiêu trắc quân nói lời bất kính, phạt quỳ hai canh giờ."