“Chính quân, hắn đưa đồ gì thế?” Đông Lưu tò mò nhìn cái hộp trên tay.
“Không biết.” Dung Hoa cũng không hứng thú, y đang bận suy nghĩ chuyện khác.
“Đây……” Dung Hoa vừa đi đến cửa tẩm điện đã thấy trên đất được trải một lớp thảm bông mềm mại.
“Thưa chính quân, là Vương gia trước khi đi đã dặn dò, đây là loại vải thượng hạng nhất.” Ngụy Đức Chính nói, “Dù cho không mang giày cũng sẽ không bị cảm lạnh.”
Dung Hoa thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng cong cong.
Sau khi về phòng, Dung Hoa trước tiên cho bồ câu đưa thư đi phái người điều tra thân phận và hành tung của Đào Chu, cũng nhận được hồi âm của Thẩm Lâm, chứng cứ tham ô nhận hối lộ, mua bán chức quan đã nộp lên Thánh Thượng, mấy vị quan viên bị hạ ngục, trong đó có hai kẻ là quan lớn.
Còn cái hộp kia, Dung Hoa tiện tay đặt trên bàn, Thẩm Bạch Cảnh về liếc mắt một cái là thấy.
“Đây là cái gì?”
“Hả? Không biết, Đào Chu đưa.” Dung Hoa lắc đầu, y còn chưa kịp xem.
“Ta mở ra nhé?” Thẩm Bạch Cảnh cười hỏi, hắn vẫn không yên tâm về Đào Chu, lo rằng hắn lại đưa thứ gì đến châm ngòi ly gián, Dung Hoa thấy thì sẽ mất vui.
“Vâng.” Dung Hoa không thèm để ý gật đầu.
Thẩm Bạch Cảnh mở ra, còn chưa kịp chờ Dung Hoa ngó qua, hắn đã đóng nắp hộp lại.
“Ngươi đừng xem, về sau cũng ít tiếp xúc với Đào Chu đi, đừng bị hắn dạy hư.” Thẩm Bạch Cảnh giấu hộp ở sau lưng, “Sao hắn lại đưa ngươi thứ này?”
Trong hộp là một quyển xuân cung đồ, lại còn là loại về "Long Dương".
(*) Aka truyện tranh sếch sống động về tình trai.
“Ta cũng không biết, hắn nói ta dùng được.” Dung Hoa không ngờ Thẩm Bạch Cảnh lại phản ứng lớn như vậy, nên có hơi tò mò, “Rốt cuộc là cái gì?”
“Thứ ngươi không nên xem.” Thẩm Bạch Cảnh không muốn Dung Hoa xem mấy cái thứ này, về sau nếu Dung Hoa muốn biết, hắn sẽ tự mình dạy, không cần người khác nhúng tay vào.
“Ngụy Đức Chính.”
“Có lão nô.”
“Mang cái này đi đốt đi.” Thẩm Bạch Cảnh đưa đồ cho Ngụy quản gia, “Còn nữa, phẩm hạnh của Đào Chu không ổn, cấm túc Bích Ba Viện.”
“Vâng.”
Đào Chu biết xong thì ngơ ra, chuyện không như hắn muốn.
“Mau đi mời Tiêu trắc quân đến đây.”
Chỉ chốc lát sau, tiểu tư trả lời, nói Tiêu Vãn kêu hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Thật ra Tiêu Vãn cũng không rõ nguyên do, hình như từ khi Thẩm Bạch Cảnh đón Dung Hoa ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng không thể khống chế.
“Vương gia cần gì phải giận dữ như thế, ta không xem là được mà.” Dung Hoa rót ly trà đưa cho Thẩm Bạch Cảnh.
Thẩm Bạch Cảnh không nhận trà, trái lại còn kéo người ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi người kia. Về phương diện này, Dung Hoa cứ như tờ giấy trắng, dáng vẻ sau này của y sẽ toàn do hắn dạy ra.
Thẩm Bạch Cảnh ngồi trên giường nhỏ, để Dung Hoa ngồi trên người mình, tư thế này làm Dung Hoa giãy giụa, cảm thấy thẹn thùng quá đỗi.
“Để ta xuống… còn ra thể thống gì nữa.”
“Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ buông ngươi ra.” Thẩm Bạch Cảnh chỉ chỉ lên miệng mình.
Dung Hoa giãy giụa không được, chỉ có thể thẹn thùng nhắm mắt lại chạm lên môi Thẩm Bạch Cảnh một cái, vừa chạm vào liền tách ra.
Thẩm Bạch Cảnh đâu dễ dàng buông tha thỏ trắng trong lòng như thế, đè người lại hôn một chập mới chưa đã thèm mà buông ra.
Dung Hoa cuống quít né tránh, xoay người không nhìn Thẩm Bạch Cảnh.
“Ở cùng phu quân của mình mà, ngượng ngùng gì chứ.” Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, ôm lấy Dung Hoa từ sau lưng, “Nhiêu đây chưa thấm gì đâu, thế mà ngươi đã xấu hổ quá trời rồi, nếu sau này thật sự có gì, chẳng lẽ ngươi trốn luôn chẳng dám gặp ai, hửm?”
Dung Hoa có thể cảm giác được giọng nói của Thẩm Bạch Cảnh kề sát bên tai, thậm chí hắn còn được một tấc lại muốn tiến một thước mà khẽ cắn vành tai y.
“Vương gia.” Dung Hoa thẹn quá thành giận nói.
“Được được được, ta không nói nữa.” Thẩm Bạch Cảnh cười cưng chiều, hắn biết tính tình của Dung Hoa mềm, còn cố tình thích ghẹo y, Dung Hoa càng dung túng, Thẩm Bạch Cảnh càng muốn bắt nạt Dung Hoa.