Edit: Dii
- ----------
Nửa năm sau khi Hoàng hậu Nghi Quy qua đời, mặc cho quần thần khuyên ngăn thế nào, Dung Thịnh cũng không đặt chân vào hậu cung nửa bước, mãi cho đến khi Đức phi đưa qua một đĩa điểm tâm, nghe nói hương vị cực kỳ giống với tay nghề của Hoàng hậu Nghi Quy, trong cung đều biết, đều do Đức phi khổ học nửa năm mới làm được, nhưng từ đó về sau, Đức phi thánh sủng không suy, thậm chí có người còn nói, Đức phi có chút phong thái giống Hoàng hậu Nghi Quy năm đó.
“Mẫu phi, nhi thần đã hiểu.” Dung Viễn quỳ gối dưới chân Nhu Quý phi, hắn cũng biết nếu mình đắc tội Dung Hoa thì chỉ có hại chứ không có lợi, nhưng hắn vẫn ghen ghét, dựa vào cái gì mà Dung Hoa vừa sinh ra đã tôn quý, dù cho gả thấp cho một nam nhân thì vẫn được hoàng đế yêu thương chiều chuộng, còn hắn cũng thích nam sắc, lại bị hoàng đế trách cứ nhiều lần.
Nhưng Dung Viễn đã quên, Dung Thịnh là người thâm tình, còn hắn thì sáng ba chiều bốn, đùa giỡn tình cảm, không chịu trách nhiệm, là thứ phẩm hạnh mà Dung Thịnh ghét nhất.
“Viễn nhi, con phải sửa lại tính tình của mình, nếu không, sợ là khó có được lòng tin của bệ hạ, vì kế lâu dài, lúc này không thể tùy hứng làm bậy.” Nhu Quý phi dặn dò.
“Mẫu phi, người biết mà, nhi thần không thích nữ nhân.” Dung Viễn uất ức nói.
“Vậy con cứ giấu trong phủ thôi, chặn miệng hạ nhân lại.” Nhu Quý Phi nói, “Viễn nhi, con là người thế nào không quan trọng, quan trọng là bệ hạ cảm thấy con là người thế nào.”
“Nhi thần đã hiểu, làm phiền mẫu phi tìm giúp nhi thần một Đoan Vương phi.”
Nhu Quý Phi vui mừng xoa đầu Dung Viễn.
Thẩm Bạch Cảnh đến quân doanh điểm danh, Dung Hoa dặn dò Thẩm Lâm vài câu rồi về Minh Nguyệt Lâu lấy đồ. Lúc đi ngang qua đình ngắm hoa, trùng hợp nghe thấy có người đang bàn luận về mình, liền dừng chân nghe thử.
Cách một bức tường hoa, ba người kia không biết Dung Hoa đang ở rất gần họ.
“Các ngươi nói xem, sao đột nhiên Vương gia lại cưng chiều chính quân như thế?” Đào Chu vô cùng khó hiểu, “Hồi trước Vương gia cũng yêu chiều người khác, nhưng chưa từng giống như bây giờ, chỉ cần có chính quân bên cạnh, trong mắt Vương gia sẽ không còn chỗ cho người khác.”
“Đúng vậy, nghe nói sau tiệc sinh nhật của công chúa Nghi Phương, Đoan Vương tặng cho Vương gia hai mỹ nhân thượng đẳng, Vương gia lại từ chối mới ghê.” Hạ Hạ nói, việc này là do huynh trưởng của hắn làm thị lang bộ Hộ nhắc trong thư nhà.
“Trắc quân, ngươi cảm thấy thế nào? Vương gia có thể sủng ái lâu dài không?” Đào Chu hoảng hốt hỏi Tiêu Vãn, trước khi Dung Hoa ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, mọi chuyện trong phủ đều do Tiêu Vãn quản lý.
“Ngươi từng thấy Vương gia yêu dài lâu bao giờ chưa?” Tiêu Vãn hỏi ngược lại, Thẩm Bạch Cảnh chẳng phải kẻ thâm tình, nhưng chỉ cần yên phận, cuối cùng người đó vẫn sẽ được sung sướng không bị bạc đãi, đây cũng là nguyên nhân mà hết kẻ này tới kẻ khác muốn trèo lên giường của Thẩm Bạch Cảnh.
Đào Chu gật đầu, hắn thấy yên tâm hơn, thuận tiện nịnh hót Tiêu Vãn vài câu, “Nhưng Vương gia vẫn luôn coi trọng Tiêu trắc quân đó, hâm mộ ghê.”
"Chi bằng ngươi để dành mấy câu dễ nghe này nói trước mặt Vương gia, đã nửa tháng rồi Vương gia không tới gặp ngươi đó.” Hạ Hạ trào phúng nói, “Vương gia thà nhìn cái mặt lạnh như băng của chính quân hằng ngày, còn hơn là gặp ngươi, cũng không biết là vì sao nhỉ."
“Câu này của Hạ trắc quân thú vị quá, Vương gia không gặp ta, vậy Vương gia gặp ngươi chắc.” Đào Chu không cam lòng yếu thế, tuy địa vị của hắn thấp hơn Hạ Hạ một chút, nhưng hắn được lòng Thẩm Bạch Cảnh hơn, ngoài ra hắn còn "người bạn tốt" Tiêu Vãn này.
“Được rồi, có tài quá thì ngồi ngẫm xem làm thế nào để được Vương gia ưu ái đi.” Tiêu Vãn nói là nói vậy, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy không đúng lắm, hắn đi theo Thẩm Bạch Cảnh lâu nhất, nhìn Thẩm Bạch Cảnh phong lưu bên ngoài, thêm người trong phủ, nhưng lúc này đây, tựa như có gì đó khác trước.
Tuy hiện giờ Tiêu Vãn không nắm quyền, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó, chỉ một chốc ba người đã giải tán.
Dung Hoa không nói gì, trở về Hợp Hoan Đường.