"Lui hết đi"
Đám cung nữ nghe vậy thì cẩn trọng lui xuống. Trầm Nghị đẩy cửa phòng vào, Tịch Dao vừa mới được hầu hạ tắm rửa xong.
Nữ nhân mà hắn nhung nhớ bao lâu hiện đang ở ngay trước mặt hắn, hắn đã phải ngắm nhìn bức họa của nàng quá lâu, giờ lại cảm nhận được thứ khao khát trước mặt, cảm xúc ham muốn liền dâng trào.
Khi nhìn thấy nàng trở lại cùng bộ váy hai dây thời hiện đại, hắn đã rất khó hiểu, là vương triều nào, quốc gia nào ăn mặc kì lạ như vậy. Hắn đã tìm hiểu bộ váy đó. Từng đường may mũi chỉ đều rất chính xác, loại vải cũng không giống những loại vải được tạo ra quanh kinh thành này. Nó như thể, không phải do con ngừoi tạo ra.
Tịch Dao vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi, co rúm vào góc giường, đôi mắt kiên nghị nhìn hắn.
Trầm Nghị vươn tay vuốt lấy mái tóc vàng ánh kim mê người, miệng nhoẻn cười.
"Dao Dao, nàng có hay không đã từng nhớ trẫm"
Nàng cố gắng né đầu khỏi bàn tay hắn, vội vàng cầu xin hắn. Vốn chỉ là một ngày, nàng còn chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc, đã phải xuyên trở lại nơi nàng ghét cay ghét đắng.
"Ta cầu xin ngươi, trả lại chiếc nhẫn đó cho ta, ta muốn về nhà, ta không thuộc về nơi này"
"Nàng lại không ngoan rồi"
Trầm Nghị nhanh chóng lột sạch bộ y phục trên người nàng và hắn rồi nằm đè lên thân thể đó không để chừa một lối thoát.
Hắn ghé vào tai nàng thì thầm, vừa nói vừa đưa tay xoa bóp nơi bồng đào trắng mịn.
"Tên Lâm hầu gia đó, còn có người nhà của nàng, nếu nàng còn chống đối ta, ta sẽ để họ sống không bằng chết"
Tịch Dao nghe hắn đe dọa thì trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi, bao nhiêu tính mạng như vậy, bảo nàng làm sao bình tĩnh. Trải qua một năm, hắn vẫn không bỏ đươch cái tính lấy những thứ đó ra đe doạ nàng.
Trầm Nghị cũng là đường cùng thôi, Tịch Dao không chịu nghe lời hắn, hắn có thể lấy gì ra để nàng sợ nữa.
"Ta sẽ làm theo những gì ngươi bảo, đừng làm gì họ"
Hắn nhìn lướt qua thân thể nàng, đôi mắt dừng lại ở những dấu vết hoan ái đọng lại trên cơ thể nàng, những nốt hồng, tím mờ đó khiến hắn điên tiếc vô cùng.
"Trẫm một năm nay tâm tâm niệm niệm đều là nàng, vậy mà nàng lại vui vẻ cùng nam nhân khác sao?!"
Thực chất đó chính là dấu vết Trầm Nghị để lại, dù ở không gian này đã trải qua một năm rồi nhưng Tịch Dao mới chỉ về thế giới của nàng được 1 ngày, căn bản những dấu vết đó không thể biến mất nhanh thế được.
"Ta thực sự không có!"
Hắn nghĩ đến cảnh nàng ở dưới thân nam nhân khác rên rỉ, hắn tức muốn nổ tung.
"Không có? Vậy nàng giải thích sao về những dấu vết này trên người nàng?"
"Ta thực sự không có, đây đều là do ngươi, đều là những dấu vết của ngươi, ta một chút cũng không có!"
Trầm Nghị tức đến mức mất kiểm soát, thân dưới liền đâm sâu vào bên trong nàng. Nơi đó khô khốc lại hứng chịu gậy thịt của hắn, nàng đau đến điếng người.
"Aaa... Ta xin ngươi...Đau!"
"Nàng còn nói dối được sao? Một năm nay nàng không từ mà biệt, ta sao có thể động vào nàng. Nói! Là nam nhân nào đã đụng vào nàng, ta đem hắn phanh thây"
Hắn đưa tay nâng nàng ngồi trên người hắn, thứ nam căn đó càng vào sâu hơn, khiến nàng thật sự thống khổ.
"Tên đàn ông đó có làm thế này với nàng không? Hửm?"
Trầm Nghị vỗ đôi bàn tay lớn in lên quả đào nhỏ của nàng, mặt nàng giờ đã đỏ như trái cà chua mới chín, thân thể như bị tê liệt.
"Hơ...không"
Hắn liên tục nâng nàng lên rồi lại nhấn xuống, từng đợt đâu đâm sâu vào trong nàng.
Tịch Dao khóc không thành tiếng, chỉ biết bám vào thân Trầm Nghị, mặc hắn thao túng.
Sau một hồi, nàng cảm nhận được đợt cao trào kéo tới.
"Ta xin ngươi...hức...đừng bắn vào trong"
Trầm Nghị ghé sát vào tai nhỏ của nàng thì thầm, đôi mắt thâm sâu vô cùng. Hắn bắt đầu chạy nước rút, long tinh tràn vào trong tiểu huyệt nhỏ bé của nàng, nơi đó co rút không ngừng.
"Trẫm muốn nàng vĩnh viễn trở thành người của trẫm, muốn nàng mang trong mình hài tử của trẫm"
....
6 tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, nàng luôn lén lút dùng thuốc có xạ hương để tránh thai.
Triều thần thúc giục hắn mở rộng hậu cung, sớm sinh quý tử, nhưng giờ quyền lực của hắn 1 tay che trời, trong tay đệ đệ hắn còn có năm mươi vạn quân, hắn chính là vì nàng mà trở thành một vị hôn quân.
Hôm nay lại là ngày trăng đặc biệt đó sau 2 năm. Nhưng lần này Trầm Nghị đã chuẩn bị trước, hắn đã hỏi Khạc thuật sư về mọi thứ, về cánh cổng đó, về thế giới đó.
Tịch Dao vừa mới ngủ dậy, cung nữ đã mang vào cho nàng một bát thuốc, nàng nhìn nó một cách khó hiểu.
"Thuốc? Ta đâu có bệnh"
"Bẩm nương nương, đây là thuốc bổ bệ hạ đích thân sắc cho người"
Nàng trước giờ không muốn phiền phức, nàng cũng đã thử qua cách nhịn ăn, nhịn uống, nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều có cách khiến nàng sợ hãi.
Tịch Dao nhanh chóng cầm bát thuốc lên, không nghi ngờ uống cạn trong một hơi.
Cung nữ đứng đó thấy nàng đã uống cạn liền lui xuống, Trầm Nghị đứng ngoài vẻ mặt lạnh lẽo.
"Hoàng hậu đã uống hết bát thuốc chưa?"
"Dạ bẩm, nương nương đã uống cạn"
----
Cả ngày hôm nay nàng đều không làm được việc gì, thân thể như bị tê liệt, mệt mỏi vô cùng, chỉ có thể nằm trên giường, đến đứng dậy cũng phải mất đến 1 nén nhang.
Trời đã ửng tối, Trầm Nghị mở cửa bước vào, một thân long bào khí chất vô cùng. Đôi mắt âu yếm nhìn thân thể nhỏ bé đang mệt mỏi nằm trên giường.
"Ngươi đã cho ta uống thứ gì? Tại sao ta lại mệt như vậy?"
Hắn cởi áo ngoài sang một bên, nằm xuống ôm lấy Dao Dao không buồn cử động.
"Hôm nay là đêm trăng tím, ta chỉ muốn chắc chắn rằng nàng sẽ không rời đi, giảm hoạt động của nàng một chút"
Tịch Dao ngỡ ra, nếu hắn không nhắc nàng, có khi nàng còn không nhớ nổi hôm nay là đêm trăng đó.
"Tại sao lại làm vậy chứ?"
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán, mũi, môi nhỏ của nàng, đôi mắt tràn ngập âu yếm.
"Ngoan, mai rồi sẽ lại bình thường"