Buổi sáng sau khi Cổ Tịch lên đường di chuyển qua thành phố khác, Ngữ Ngưng trở về Tiết gia tìm gặp Nhã Thư. Lúc đó Nhã Thư đang nằm trên giường vừa ăn kem vừa xem phim thì Ngữ Ngưng vào phòng nàng, thấy chị hai mình chủ động vào phòng, Nhã Thư múc muỗng kem cho vào miệng, nhồm nhoàm nói:
- Chị hai kiếm em?
- Phải! Cổ Tịch nói chị là Tô An Trúc, còn bảo là em biết.- Ngữ Ngưng đi lại gần ghế trong phòng, ngồi xuống nhìn cô em gái vừa ăn kem vừa xem phim của mình.
Nhã Thư lại cho một muỗng kem vào miệng, cảm nhận cái lạnh của kem lan tỏa trong khoang miệng, ngọt ngào đến muốn thêm một muỗng nữa.
- Thì chị là Hiền phi, hồi đó em hay gọi chị là Hiền phi tỷ tỷ. Chị rất thương em nha- Nhã Thư nhìn Hiền phi ngồi trước mặt mình lúc này đây, có lẽ vì Hiền phi thật thương nàng, kiếp này làm tỷ muội cùng nàng bầu bạn.
- Em có bị bệnh không? – Ngữ Ngưng cũng không nghĩ Nhã Thư bị bệnh thần kinh giống Cổ Tịch, nhưng nhìn ánh mắt trìu mến đó đi? Làm sao có thể không tin được?
Hôm qua Cổ Tịch từ biệt Nhã Thư, Nhã Thư vốn đang nghĩ xem lão công đi vài ngày, nàng có gì giải trí không. Không ngờ Ngữ Ngưng tự đưa mình tới, nàng liền dùng mấy ngày Cổ Tịch đi vắng dạy bảo lại Ngữ Ngưng, có lẽ đến lúc Vịnh Thi về cũng không cần phải lấy lại kí ức cho Ngữ Ngưng nữa.
Thế là hai tháng sau đó Nhã Thư chuyên tâm làm công tác tư tưởng cho Ngữ Ngưng, giúp nàng ấy một tay.
Buổi sáng mang theo một vai li đến thành phố X bên cạnh Bắc Kinh, Cổ Tịch cảm thán nhìn ánh mặt trời vằng vặc trên cao, bộ đồ dày của nàng cũng trở nên vướng víu vô cùng. Ánh mặt trời sáng bừng ấm áp nhất vậy thích hợp nhất để tắm biển nha! Cổ Tịch vui vẻ dắt theo vali vào bên trong căn hộ Ngữ Ngưng chuẩn bị sẵn cho nàng, duy nhất Ngữ Ngưng biết nàng đi đến nơi nào, còn lại các thành viên trong gia đình đều nhận được tin Cổ Tịch đi công tác hai tháng, tránh cho các nàng cao hứng chạy tới đây.
Vì hôm qua Cổ Tịch ngoan ngoãn, thế là rút được từ Ngữ Ngưng thêm mười vạn dằn lưng, cộng với tiền lương tháng này từ Huyền Cơ, thế là Tịch ta có mười bốn vạn, lên đường đi tìm vợ. Nhà cửa đã được lo liệu sẵn, Cổ Tịch cứ thế mà đến. Nhưng Cổ Tịch không biết tìm Nhược Vân thế nào cả.
Ngày đầu tiên sau khi sắp xếp đồ đạc trong nhà xong cũng tới tận chiều, Cổ Tịch thay một bộ đồ ngắn thong thả dạo biển, biển về đêm mát mẻ đến thế này, thích hợp để nói chuyện yêu đương. Còn nhớ nàng hay ngồi cùng Mạn Hy ở bờ biển ngắm trăng đêm, biển ở khu tập huấn chỉ là rìa biển nhỏ, biển không sâu. Còn nơi này là biển chính, không khí mát mẻ, ước gì cũng có thể cùng Mạn Hy uống bia ngắm biển đêm.
Ngày thứ hai, đi dò hỏi tung tích khắp nơi Cổ Tịch cũng không tìm thấy Nhược Vân, thành phố X to đến thế này, chỉ sợ tìm thấy Nhược Vân nàng cũng đã là người của người khác. Ngày thứ ba vẫn chưa tìm ra, Cổ Tịch có chút nôn nao. Thế nên tối ngày thứ ba nàng liền gọi cho Bối Vịnh Thi hỏi xem ý kiến của nàng ấy.
- Hơ...- Bối Vịnh Thi thay xin chào thành một tiếng hơ thật dài, nghe liền biết là mới ngủ dậy. Cổ Tịch hỏi: - Thi tỷ, em không tìm thấy Nhược Vân.
Bối Vịnh Thi ôm cái bụng to đùng của mình, phải khó khăn thế nào mới ngủ được một giấc, không ngờ lại bị Cổ Tịch phá đám. Nàng ngồi dậy dựa người vào thành giường, bấm đốt ngón tay nhẩm tính.
- Khoảng vài ngày nữa, cơ duyên xảo hợp.
Cổ Tịch biết là sẽ gặp, nhưng nàng không biết thế nào, có lẽ nàng vẫn nên chủ động thì hơn. Bối Vịnh Thi nhẩm tính, cũng sắp tới lúc Nhược Vân xuất hiện rồi.
- Em gặp Nhược Vân ở đâu? Bao giờ?- Cổ Tịch biết là quá phận, nhưng nàng không thể không hỏi, dù sao nàng cũng không rõ làm cách nào nàng có thể gặp được Nhược Vân.
Bối Vịnh Thi hừ một tiếng, mắng: - Đúng là được voi đòi tiên, nói cho em biết, Nhược Vân là kiếp nô tịch, bây giờ em đến mấy quán ăn kiếm nàng có thể gặp. Còn không, tự mình mở quán nàng sẽ tìm đến.
- Vợ người ta mà nói là có kiếp nô tịch- Cổ Tịch giả vờ trách mắng Bối Vịnh Thi, không ngờ bị nàng ấy mắng cho té tát.
- Nô tịch thì nói là nô tịch. Đâu phải ai cũng có mệnh phượng hoàng như Ngữ Ngưng, Nhã Thư, cũng đâu phải ai cũng là có mệnh tiểu thư, danh gia vọng tộc như Huyền Cơ. Nói nữa đừng trách sao chị mắng em, lo đi kiếm vợ đi.
- Bây giờ em mở quán bán?
- Ừ, được thì mở, không được thì đi vòng vòng kiếm nàng ấy.
Qua ngày hôm sau Cổ Tịch sang lại một quán cà phê nhỏ ven biển, vốn cũng không đông khách, cho nên mua lại với giá năm vạn, sửa sang tổng cộng là bảy vạn. Cổ Tịch treo bảng bên ngoài 'tuyển nhân viên', nhiều người đến xin ứng tuyển nhưng nàng đều từ chối, nàng đợi một người, chỉ tuyển duy nhất nàng ấy.
Đợi mãi đợi mãi cũng không thấy vợ mình xuất hiện, Cổ Tịch buồn buồn ngồi chống tay ngó ra cửa, nhà hàng cũng có khách vãng lai một ít. Căn bản không thể nào bán buôn tốt như trà lâu của nàng, mà hôm nay Mộng Cảnh Khang – Đế Vương Luyến ra mắt. Cổ Tịch lấy remote bật tivi lên xem, đoạn phỏng vấn được quay trước đây bởi nàng và đạo diễn cũng được phát lại, cứ phát đi phát lại như vậy không sợ người xem nhàm chán?
Đoạn mở đầu cũng không đặc sắc lắm, vì vốn Cổ Tịch không viết xuyên không, nàng chỉ viết đoạn đời của Cảnh Tịch từ năm tám tuổi cho đến khi tạ thế. Cảnh Tịch năm tám tuổi được diễn viên nhí Lưu Xảo Nhi đóng, khí chất so với nàng có tệ hơn một chút, Xảo Nhi trông anh khí hơn nàng, bớt đi dáng vẻ khoa trương thường ngày nàng hay phô ra.
Trên tivi, tiểu Cảnh Tịch đang đi nghị luận cùng phụ thân mình, nàng nhỏ nhắn ngồi trên đùi phụ thân chỉ điểm giang sơn. Trong phim, Xảo Nhi tuy có nhỏ con nhưng vẫn diễn rất tốt tâm tư của Cảnh Tịch lúc đó. Cuối tập một, Cảnh Tịch nhanh tay thu phục được một vị quý phi, nàng tên gọi là Ngải Lệ Tư.
Trên mạng xã hội ngay lập tức xôn xao, bàn tán, phần lớn bàn về việc diễn viên, phần nhỏ bàn về kịch bản. Có người nói Ngải Lệ Tư đó tuy là nữ nhân ngoại lai nhưng mặc hán phục lại cực kì đẹp, có người thì bảo nhìn cũng thường thôi. Cổ Tịch nhàm chán với tay lấy ly nước chanh trên bàn uống, một tay liên tục lướt web.
Có khen ắt hẳn cũng có chê, Cổ Tịch cũng chẳng màng, khi nàng làm vương nàng bị chê còn tệ hơn, tấu sớ dùng lời lẽ khó nghe cũng xem qua không ít. Cỏn con như thế này vốn không làm được nàng động dung, nàng lướt qua, đọc một lượt.
- À.. xin lỗi chị có còn tuyển nhân viên không ạ?- Giọng nữ nhân vang lên sau lưng Cổ Tịch, giọng nói quen thuộc đến vậy, Cổ Tịch không cần quay lưng lại cũng biết đó chính là Nhược Vân.
- Vẫn còn.
Cổ Tịch nhanh chóng nhảy xuống ghế, xoay lưng lại nhìn Nhược Vân. Đúng rồi, đây chính là Nhược Vân của nàng, nữ nhân vì nàng mà kề vai sát cánh, vì nàng mà hi sinh hết thảy. Nàng ấy chân thực đứng đây nhìn nàng.
- Em tên là Bác Nhã, chị cho em gửi hồ sơ..- Bác Nhã hơi ngước đầu lên nhìn cô gái xinh đẹp đứng đối diện mình, nàng thấy người này có vẻ rất quen, nhưng không nhớ là thấy ở đâu rồi.
- Em được nhận.
- Dạ? – Bác Nhã hơi giật mình.
Cổ Tịch cười tươi như hoa nở mùa xuân, gật đầu: - Phải, em được nhận.
- Chị còn chưa phỏng vấn cơ mà?
- Chị nhận em.
Nhận em cả đời cũng không tệ.
P.s: Các cậu à, mèo đại nhân nhà tớ quá phá, nhảy lên laptop rồi kéo màn hình, nhảy lên nút nguồn. Bao nhiêu con mèo xinh xắn, không hiểu sao nuôi trúng con mèo điên ơi là điên. Các cậu chịu đựng chung với tớ đi, khi nào an ổn viết được sẽ tranh thủ viết. Chẳng hạn giờ này nó ngủ rồi thì viết, 1 hay 2 chương giờ đây do mèo đại nhân quyết định, không phải tớ nữa.