Thật ra, Cổ Tịch cũng không biết làm sao an ủi được những thương tổn trong lòng Mạn Hy, nàng nhớ kiếp trước khi còn ở cạnh nhau, một lần Nhiễm Tâm phải chịu tổn thương đó là khi nàng đem cả Điềm gia tru di. Đêm đó Nhiễm Tâm không trách không hờn gì nàng, chỉ nằm bên cạnh nàng lẳng lặng rơi nước mắt. Giờ phút này đây Mạn Hy trước mặt nàng, nhưng nàng lại chẳng thể khiến Mạn Hy thôi đau đớn trong lòng.
- Để tôi thay em giải quyết được không? Đừng cái gì cũng vác lên vai mình.
Không nghe tiếng Mạn Hy trả lời nàng, chỉ thấy nàng ấy rấm rứt khóc. Bao nhiêu năm nay Mạn Hy sống có tốt không nàng không biết, mỗi khi nàng hỏi nàng ấy chỉ mỉm cười cho qua. Khi Nhiễm Tâm trong tay nàng, Nhiễm Tâm như một viên ngọc quý, không ai được phép tổn thương nàng dù chỉ một chút. Bây giờ đây, một đoạn nhân sinh dày đằng đẵng nàng ấy đã sống một mình, liệu có tổn thương đến nàng.
- Xin lỗi em, xin lỗi vì bây giờ mới xuất hiện trong cuộc sống của em.
Cổ Tịch sờ mái tóc mềm của Mạn Hy, cảm nhận khí tức mềm mỏng của nàng ấy vương vấn. Nếu cuộc sống khó khăn đến vậy, chúng ta dựa vào nhau mà sống được không.
Bàn tay đang ở sau lưng Cổ Tịch bỗng siết chặt hơn, Mạn Hy như muốn vùi đầu vào trong lồng ngực Cổ Tịch tìm một chút hơi ấm. Có cảm giác cái ôm này trải qua ngàn vạn kiếp, giống như một ngàn mùa đông lặng lẽ trôi qua, xuân đến rồi lại đi, cảm giác như.. mất mát, cũng cảm giác như thất lạc được tìm thấy.
- Xin lỗi em, xin lỗi vì lúc này mới đến bên em. Xin lỗi- Cổ Tịch hôn lên trán Mạn Hy, lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt nàng ấy. Đừng khóc, Nhiễm Tâm của nàng rất đẹp khi nàng ấy khóc, nhưng Cổ Tịch không muốn thấy các nữ nhân của mình rơi lệ. Một lần lìa xa đã mang đến đớn đau không thể chịu được rồi.
Môi Cổ Tịch phủ xuống đôi môi ấm nóng của Mạn Hy, lúc này đây trong mắt nàng chỉ có mỗi Mạn Hy, nàng ấy là của nàng, cả kiếp trước, kiếp này, nàng sẽ dùng cả tính mạng của nàng để bảo hộ nàng ấy. Không thương không tổn.
- Tịch..
Chúng ta phải như vậy sao? Chúng ta không còn cách nào khác ngoại trừ cách lén lút yêu nhau như thế này sao? Mạn Hy kêu gào trong lòng, Nhã Thư cũng như thế chấp nhận Cổ Tịch, nàng không hiểu ba người các nàng đã bị gì, đều làm chuyện điên rồ đến thế.
Cổ Tịch bế bổng Mạn Hy lên, hệt như mỗi đêm ở Cảnh Nhân cung nàng cũng bế Nhiễm Tâm mỹ nhân của mình. Hai người đến một căn phòng trống không người cạnh căn tin, bên trong chất rất nhiều dụng cụ, chỉ có chiếc giường hai tầng đơn bạc nằm trong góc. Cổ Tịch đặt Mạn Hy xuống giường, khóa cửa lại, sau đó cởi đi chiếc áo thun mỏng trên người mình.
Điên rồ.
Mạn Hy biết chuyện như thế này có bao nhiêu điên rồ, nhưng nàng không kiềm lại được cảm xúc của mình dành cho Cổ Tịch. Ban nãy giống như một hành động bộc phát không thể kiềm chế, nàng bây giờ như núi lửa sắp phun trào, còn thiết tha gì đến luân thường đạo lý. Còn thiết tha gì việc làm người thứ ba, thứ tư trong cuộc tình này. Chỉ thấy vòng tay của Cổ Tịch quá đỗi quen thuộc, quen đến nỗi nàng không muốn dứt ra.
- Mạn Hy.. Tôi cũng không muốn ép uổng em.
- Em không quan tâm. Tịch, cần em không?
Mạn Hy cởi đi áo khoác ngoài của mình, nàng còn không quan tâm bây giờ trên má nàng còn nước mắt hay không. Bên ngoài mưa vẫn to, gió đập vào cửa từng tiếng mạnh bạo, Cổ Tịch cảm thấy mưa gió có thổi bay nóc nhà nàng cũng không còn bận tâm.
- Xin lỗi em.
Quần áo trên người Mạn Hy nhanh chóng bị Cổ Tịch thoát hạ, chỉ còn một mảnh da thịt trắng muốt, trong bóng đêm Mạn Hy hệt như tinh linh câu dẫn người. Còn nhớ Lệ Cảnh Hiên đêm đó nàng đem Nhiễm Tâm biến thành người của mình, trong bóng đêm nàng ấy vẫn như vậy thiên tư lộng lẫy cuốn hút ánh mắt nàng. Đêm nghịch luân biến phi tử của phụ hoàng thành người của mình, đến giờ nàng vẫn không quên được.
Tiếng hơi thở gấp gáp hòa cùng tiếng mưa đêm, ngoài trời giông bão vẫn vần vũ, trong phòng bão giông vẫn vây đến cả hai không thở được. Cổ Tịch ôm lấy thân thể như bạch ngọc của Mạn Hy trong lòng mình, môi cùng môi giao triền, đôi môi vương một chút son dưỡng mùi cherry của Mạn Hy khiến Cổ Tịch say mê không thôi.
Đây là lần đầu tiên Mạn Hy nghiêm túc đón nhận ái ân, điều mà nàng không nghĩ nàng có thể. Vẫn nhớ Dịch Chính rất nhiều đêm muốn nàng, nàng đều lần lượt kiếm cớ từ chối, nào là đánh, chế trụ lại, cho đến khi hắn chế trụ được nàng, nàng lại ói. Lần này nàng lại ngoan ngoãn để đôi môi mình cho Cổ Tịch dày vò, để cần cổ thon nhỏ của nàng bị Cổ Tịch lộng hôn.
Nụ hôn của Cổ Tịch như ngòi thuốc nổ khiến Mạn Hy như sắp nổ tung, nàng không sao chịu được nụ hôn sấn sổ của Cổ Tịch, nụ hôn như điên cuồng, như thể ẩn giấu uất ức của một ngàn năm trước. Chỉ có Cổ Tịch biết mình cần Mạn Hy như thế nào, còn nhớ lúc nàng bệnh nặng nằm trên giường, không thể nào nói một lời hoàn chỉnh với nàng ấy, chỉ im lặng nhìn nàng ấy rồi khóc. Muốn khuyên nhủ nàng ấy không được tìm chết, chỉ có thể ho khù khụ, nhìn nàng ấy vụng về lau đi máu trên miệng mình.
- Mạn Hy..
Vội vã, Cổ Tịch để cả người nặng nề của mình nằm trên thân thể ốm yếu của Mạn Hy, ghì chặt nàng bằng tay mình, không cho nàng vùng vẫy, không cho nàng đào tẩu khỏi yêu thương của mình. Mạn Hy cũng không nằm yên để Cổ Tịch nhu lộng trên cơ thể mình, cảm giác này như ngọn lửa thiêu đốt nàng, nàng cực lực tránh né, nhưng không có cách nào tránh khỏi gọng kiềm Cổ Tịch đang ngày một siết chặt nàng.
Bên ngoài, bão vẫn cứ tiếp diễn, mặc dù cây có to nhưng vẫn bị nghiêng mình trong cơn bão mạnh. Mạn Hy nghe tiếng gió đập vào cửa sổ bèn hoảng sợ, nàng nép vào người Cổ Tịch, nụ hôn vẫn tiếp tục như chưa bao giờ ngừng lại.
Mái tóc xoăn dài quá lưng của Mạn Hy rối tung theo những cử động xâm chiếm nhẹ nhàng của Cổ Tịch, cả hai như đắm chìm vào một bể mật ngọt, cứ mãi muốn đắm chìm, trồi ngụp trong một bể ngọt ngào. Cổ Tịch giữ Mạn Hy lại bằng những nụ hôn gắt gao, giao triền, khiến Mạn Hy ngột ngạt rên rỉ thành tiếng. Ngón tay thon nhỏ của Cổ Tịch cũng men theo lối cũ mà đi vào, bên ngoài cho dù có mưa hơn nữa nàng cũng mặc, có Mạn Hy bên cạnh lúc này là được.
Sự xâm chiếm toàn diện của Cổ Tịch khiến Mạn Hy mềm nhũn người, nàng thậm chí còn không có sức lực mà tránh khỏi bàn tay ma quỷ của Cổ Tịch, cũng không biết làm thế nào để kiềm chế thanh âm khiến người khác đỏ mặt cứ mãi buông ra thành lời.
Cơ thể của Mạn Hy ngày càng vô lực, nàng như rối gỗ trân người ra chịu đựng ngón tay thon dài kia của Cổ Tịch ra vào bên trong mình. Cảm giác này khiến nàng thấy như mình đang lênh đênh trên biển khơi, không biết mình nên dựa vào đâu, xung động khiến Mạn Hy càng lúc càng rên rỉ to hơn. Nàng để bàn tay sờ vào cổ Cổ Tịch, vừa như muốn cách xa, vừa như làm nũng, những thứ ái ân này hoàn toàn xa lạ với nàng.
Bên ngoài, trời có mưa đến sập đi trái đất cũng không khiến hai người bên trong căn phòng hoang thấy đủ.
Ngoài trời dù có bão thế nào, trong phòng vẫn tình ý nồng đượm