Cảnh Tịch không biết rằng, bản thân mình như thế lại quay về thời hiện đại, nàng làm sao quên được ánh mắt u oán của Nhiễm Tâm khi nắm lấy tay nàng. Bàn tay nàng ấy như bông lan nhỏ, ấm áp lan tỏa trong lòng nàng, nàng ấy để tay nàng lên mặt, âu yếm:
- Hoàng thượng đợi thiếp, cầu Nại Hà chúng ta cùng đi qua.
Lã Khuê Thư, Nhiễm Tâm, Ngải Lệ Tư, Khả Thanh, Nhược Vân, cả người mà nàng tha thiết mong được gặp mặt một lần cuối đời Tô An Trúc, tất cả lúc này đây như cuốn phim chiếu lại trong đại não nàng. Cảnh Tịch cảm thấy đại não không khỏi đau đớn, nàng khẽ nhíu mày rồi cố mở đôi mắt hạnh ra, có lẽ, khi nàng mở mắt ra nàng sẽ một lần nữa gặp lại họ. Nàng thật sự muốn bên cạnh họ cho đến bạc đầu giai lão.
- Bác sĩ, bác sĩ.. – Tiếng của ai đó quen thuộc vang lên, rồi tiếng bước chân dồn dập bước vào phòng nàng.
Nguyên, Tống Nhan Linh chỉ đang như mọi ngày mang hoa vào cho Cổ Tịch, không ngờ Cổ Tịch lại tỉnh dậy. Nàng luống cuống vứt bó hoa xuống đất, lật đật chạy ra bên ngoài gọi bác sĩ mặc dù trên đầu giường có thể nhấn nút cấp cứu, nàng không còn suy nghĩ gì được nữa vào lúc này. Chỉ biết Cổ Tịch có chút động tĩnh rồi, tim nàng co lại, cảm giác thống khổ lại dày vò nàng một lần nữa.
Ngày hôm đó Nhan Linh cũng chạy theo Cổ Tịch, nàng thấy bên đường vắng xe nên sát bước Cổ Tịch mà chạy tới, không ngờ lại có xe chạy lên chỗ nàng ấy. Trong phút đó tiếng thét của nàng như muốn làm cổ họng nàng vỡ tung, cứ gọi tên Cổ Tịch hy vọng nàng ấy tránh được. Khi thấy nàng ấy nằm dưới máu ướt đẫm một vùng đất nàng mới nhận ra, thì ra nàng ấy còn sống là tốt nhất. Bao nhiêu lâu nay Nhan Linh luôn ỷ lại vào tình yêu của Cổ Tịch, mỗi lần Đằng Ưu muốn chia tay cùng nàng để bảo vệ gia đình hắn, nàng lại tìm đến Cổ Tịch. Nàng biết Cổ Tịch sẽ luôn đứng sau nàng bất luận nàng làm gì, cho đến khi thấy mất đi liền biết, hóa ra nàng ấy đã sớm là bức tường chống đỡ nàng, không thể ly biệt.
Nàng ấy ngủ yên trên giường bệnh đến đây đã hai mươi bốn ngày, Nhan Linh đếm từng ngày chờ đợi, cuối cùng nàng ấy cũng chịu tỉnh. Cổ Tịch đau đớn mở mắt nhìn bác sĩ thăm khám cho mình, nghe loáng thoáng bên tai rằng cần tập luyện cho nàng đi lại bình thường. Ngước mắt ra nàng thấy ánh đèn neon trên đầu chiếu xuống mình liền hoảng hốt, như thế nào lại quay về hiện đại?
Nhan Linh sau khi biết được rằng mọi chuyện đã ổn rồi liền mừng rơi nước mắt, nàng nắm lấy tay Cổ Tịch, thì thầm:
- Em không sao rồi, chị..
Cổ Tịch nhoẻn miệng cười khi thấy gương mặt thân thuộc nhưng tay nàng lại trượt ra, suy cho cùng trải qua thương hải tang điền, nàng đã sớm không còn muốn cùng Nhan Linh nữa. Điều mà Cổ Tịch muốn nhất lúc này là có thể biết được hai mươi bốn năm nàng sống có phải sự thật không? Hay đó chỉ là Trang Chu hồ điệp mộng.
- Chị, có thể cho em mượn điện thoại? – Cổ Tịch khó khăn mở miệng nói, tay chân nàng vẫn còn chằng chịt dây cho nên Nhan Linh không cho nàng mượn, chỉ bảo nàng tịnh dưỡng khỏe chút mới có thể dùng.
Mười ngày sau Cổ Tịch phải vật lý trị liệu, khi rảnh rỗi nàng liền chống tay men theo hành lang bệnh viện mà đi. Trong bệnh viện nàng có quen được một số người khác cũng bị tai nạn như nàng, khi tập luyện nàng đi ngang qua họ, giúp họ có động lực tiếp tục tập như nàng. Thế nên chỉ sau mười ngày, có một hàng dài bốn người cùng nhau chống vào hành lang tập đi, cứ thế mọi người cứ tập cùng nàng. Hết tháng nàng liền có thể tự đi không cần hành lang nữa, cuối cùng cũng phải từ biệt bằng hữu mà về nhà.
Thử hỏi trên đời có ai từng làm vương, làm hoàng khi trở về hiện đại phải chịu khổ cực lại quen? Sáng sớm theo thói quen Cổ Tịch ngồi trên giường đợi hạ nhân mặc áo vào cho nàng, thấy không có ai liền xấu hổ tự mặc, muốn lấy gì cứ quen miệng gọi: - Xuân Phúc công công?
Nhan Linh thấy nàng gọi liền khó hiểu, nhưng không nói gì. Cổ Tịch trở về căn phòng nhỏ vỏn vẹn năm mươi mét vuông của mình, cửa điện sơn son thiếp vàng, hạ nhân nườm nượp, thê thiếp vô số, rốt cuộc cũng chỉ thoáng qua cả đời nàng.
Nàng đứng ở cửa sổ nhìn xuống đất, những tháng ngày ở bệnh viện tuy có bảo hiểm chi trả nhưng cũng nợ Nhan Linh rất nhiều, nàng phải trả lại, vốn nàng không muốn cùng Nhan Linh có bất kì liên hệ gì nữa. Nàng pha trà, từ khi nàng làm vương nàng phải uống trà liên tục, lâu ngày dần nghiện, không thể uống liền cảm thấy khó chịu. Mà trà ở thời hiện đại không sao ngon bằng trà cổ đại, làm sao ngon khi không có hạ nhân lên núi lấy nước suối vào mùa hạ mùa thu, lấy nước sương trên cánh hoa mùa đông, mùa xuân. Sáng sớm cũng không được ăn tổ yến, trưa đến cũng không được ăn vi cá, tối đến cũng không được lật bài tử, Cổ Tịch nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi thả xuống bàn.
Đi về phía máy tính để bàn trong góc nhà, nàng mở lên tìm về Cảnh Tịch để xem những năm nàng sống sử sách có ghi lại không, hay tất cả chỉ do nàng đọc sách rồi mơ mộng Trang Chu? Gõ Cảnh Tịch trên Baidu liền được rất nhiều thông tin, nàng nhấp vào trang có vẻ là đầy đủ nhất.
"Tịch Vương là nữ đế nhưng chỉ hảo nữ phong. Thê thiếp vô số, nổi bật nhất là An Trúc quận chúa của Nam quốc, người hòa giải cho hai nước Cảnh – Nam.
Tịch vương lập Nhược Vân tỳ nữ sủng tỳ thành phi.
Năm Cảnh Khang thứ ba mươi hai Lã Khuê Thư vào cung, sau đó được lập hậu tự là Linh Tư.
Ngoài ra, trong những năm Tịch vương tại vị, Cảnh quốc đã phát triển về nông nghiệp, trị thủy, sản xuất đều tăng. Có thể nói, Tịch vương là một người lắm tài, nhiều tật.
Năm Cảnh Khang thứ năm mươi hai nàng tạ thế, toàn bộ phi tử đều treo cổ tuẫn tán tại Bàng Thế điện. Nam quốc quận chúa sau khi Tịch vương tạ thế quyết tâm đi tu, tự là Ninh Ân."
Nước mắt mặn chát rơi xuống mặt nàng, thấm xuống vành môi mỏng cong cong, vị mặn len lỏi vào đầu lưỡi. Nàng nhớ các nàng đã được nàng ban chỉ phóng thích sau khi nàng tạ thế, nàng cũng nhớ nàng cho người đưa thư đến cho An Trúc, bảo nàng sớm thú người mới, đêm đông xuân đến nàng đã không cùng nàng ấy đón sinh thần nữa rồi. Ấy vậy mà, những nữ nhân ngu ngốc ấy, càng nghĩ nước mắt nàng càng rơi, nghĩ đến cảnh tịch mịch các nàng treo lụa đào trên cột gỗ trong Bàng Thế điện lòng nàng đau đớn không thôi.
- Em làm sao vậy? – Nhan Linh có chìa khóa nhà Cổ Tịch, mở cửa bước vào liền thấy nàng ấy ngồi trong góc rơi nước mắt. Nàng ném đôi giày của mình vào góc, tay mang khệ nệ túi bóng đựng đồ ăn bước vào trong.
Cổ Tịch lau đi nước mắt, lấy lại tinh thần, nói: - Không có gì? Chị không phải bận sao? Tiền viện phí chăm nom em để em gửi lại chị, còn chị, đưa chìa khóa nhà lại cho em.
- Em làm sao thế Cổ Tịch? Em vẫn còn giận chị sao? Chị kết thúc với Đằng Ưu rồi, lần này hoàn toàn triệt để- Nhan Linh buông đống túi bóng xuống đất, đi lại ôm lấy cổ của Cổ Tịch, âu yếm dựa vào nàng ấy.
- Em không quan tâm, chị trả lại chìa khóa cho em đi, em muốn yên tĩnh một thời gian- Cổ Tịch vẫn nói thế làm cho tâm Nhan Linh nhốn nháo sợ hãi, không phải ngủ một giấc chưa được một tháng liền quên nàng sao? Liền quên đi tình yêu khắc cốt ghi tâm của hai người?
- Đừng mà Tịch Nhi.
- Chị để em yên một thời gian đi, em nói thật –Cổ Tịch bỏ qua cái ôm ấm áp của Nhan Linh, đi vào đóng cửa phòng mình lại.
Nhan Linh rơi nước mắt, đây chính là báo ứng của nàng sao? Chỉ trong vòng một tháng nàng ấy đem nàng quên triệt để, một chút tình còn chẳng lưu lại cho nàng. Nhưng Nhan Linh nào chịu trả lại chìa khóa, nàng bày biện thức ăn lên bàn, sau đó đi về.