Cung cấm, từng cây trụ đều được chạm trổ vàng son, ngay cả nơi ở của một nha hoàn thông phòng là Ngải Lệ Tư cũng hoa lệ như thế. Rèm châu thả xuống những viên châu trắng muốt, dưới cùng lại là những chiếc chuông nhỏ, khi gió thổi vào liền phát ra tiếng đinh đang vui tai. Cảnh Tịch đưa tay vén rèm, bước vào trong.
Mùi hương của gỗ đàn hương quấn quít trong mũi Cảnh Tịch, ngay cả đốt lò hương mà cũng dùng loại gỗ đắt tiền, vậy nên hoàng cung thật hấp dẫn với các nữ tử ham mê hư vinh, nhưng cũng chính là mồ chôn của các nữ tử không màng vinh hoa phú quý.
- Hoàng thượng cát tường!- Ngải Lệ Tư đung đưa sóng mắt đem tình ý bộc lộ.
Đây không phải lần đầu tiên Cảnh Tịch thị tẩm Ngải Lệ Tư, nàng ấy đã là nha hoàn thông phòng của nàng từ năm nàng tám tuổi, năm nàng mười ba đã sớm thưởng lãm qua. Ngải Lệ Tư phóng khoáng, mạnh mẽ, biết cách quyến rũ làm người khác thích thú cơ thể nàng.
Làm đế vương có gì hay? Nàng cảm thấy khi làm vương, đứng trên tất cả mọi người, an nguy của bá tánh, ngân sách của cung đình đều đè lên nàng cũng là một dạng áp lực. Nhưng nàng là người của thế kỉ hai mươi mốt, hơn họ cả nghìn năm kiến thức, điều hành tốt thì nàng không chắc chắn, nhưng điều hành được là điều nàng chắc chắn.
Làm đế vương có gì hay? Đó là ngay giây phút này đây nàng có thể có được tất cả mọi thứ nàng muốn, nàng ăn tổ yến mỗi buổi sáng, hít không khí trong lành chứ không phải không khí Bắc Kinh ô nhiễm khói bụi, nàng có ngân lượng, nàng có quyền lực. Nàng muốn nữ nhân nào, người đó liền phải nằm trên long sàng của nàng, nàng muốn ai sống người đó liền sống, nàng muốn ai chết, người đó liền chết.
Làm đế vương có gì hay? Làm đế vương khiến nàng nguôi ngoai nỗi nhớ thời hiện đại, làm đế vương làm nàng thống khoái sống thêm mười mấy năm trời ban cho nàng, đế vương, ngai vàng, quyền lực, tiền bạc, nữ nhân, thứ gì nàng cũng có.
Làm đế vương có gì hay? Ngay giây phút này đây Ngải Lệ Tư nằm dưới thân nàng, kích thích mà rên rỉ, âm thanh như tiếng chim oanh hót vang. Nàng ấy là của nàng, tất cả hậu cung này đều là của nàng. Không phải là căn hộ nàng trọ năm mươi mét vuông, mỗi tháng hai nghìn đồng, không phải lo chi tiêu thế nào, cũng không phải lo Nhan Linh sẽ lo lắng cho nàng.
Làm đế vương có gì hay? Đó là Nhan Linh, người nàng yêu nhất đời không có ở đây, chỉ có khung cảnh vàng son, chỉ có gia nhân tấp nhận, quần thần bái lạy. Nàng sẽ không còn những đêm đau đớn nằm ôm gối khóc, nàng sẽ không còn những ngày ngập tràn trong rượu bia, những đêm ở bên cạnh các cô gái xa lạ trong bar. Không còn nghịch cảnh, chỉ còn cuộc sống nhàn nhạt này.
- Hoàng thượng, đau thiếp- Ngải Lệ Tư nhỏ nhỏ nói.
Cảnh Tịch hôn lấy cánh môi đào của Ngải Lệ Tư, động tác hòa hoãn hơn, đêm xuân, một khắc đáng ngàn vàng.
Dù biết đế vương là nữ nhân nhưng ngày hội tuyển tú không ít quan gia cho con cái của mình đi ứng thí. Mẫu thân của nàng – Thi Liễu thái hậu cũng ngồi trang nghiêm trên ghế, bà từng nói với nàng phải tuyển thêm một ít nữ nhân vào cung. Hôm nay liền cử hành, mặc dù nàng chỉ vừa mới lên ngôi được năm tháng.
Các cô nương ở dưới xiêm y lộng lẫy, nhan sắc yêu kiều, người am hiểu văn thư, người giỏi về thi họa. Cảnh Tịch nhìn một loạt mà mỏi cả mắt, quá nhiều màu sắc trước mặt nàng. Nhược Vân ở bên cạnh dâng một chung trà nóng cho nàng, Nhược Thủy khẽ quạt cho nàng bớt nóng.
Tuyển tú mất hơn ba ngày, sau khi sàng lọc ra thái hậu liền đưa cho nàng một danh sách gồm mười nữ nhân kêu nàng chọn. Trong danh sách, nàng thấy bà khoanh vào một người, đề rằng người này nhất định phải chọn. Người đó chính là Lã Khuê Thư, cháu của Lã Kiệt Lã thừa tướng. Thở dài, Cảnh Tịch không biết vì sao lại phải đấu tranh ngay cả trong hậu cung của nàng. Nàng gấp tờ danh sách lại, bảo rằng:
- Chỉ chọn duy nhất Lã Khuê Thư, thái hậu xin đừng giúp trẫm chọn nữa. . Kiếm Hiệp Hay
Sau khi công bố kết quả, mọi người liền bỡ ngỡ bỏ về. Buổi tuyển tú như vậy biến thành trò cười cho thiên hạ, cho Lã gia. Lã Khuê Thư thuận tiện bước chân vào hoàng cung, ngày nàng vào cung kiệu bốn người khiêng, trước sau hai mươi người hầu hạ. Cảnh Tịch đón cũng chẳng buồn đón, cứ để Lã Khuê Thư vào thỉnh an nàng.
Khuê Thư năm nay mới chín tuổi, thiên a, Cảnh Tịch trừng mắt. Mẫu hậu! Mẫu hậu! Nàng nhìn Khuê Thư mà lệ như sắp rơi, mẫu hậu lần này đùa thật quá trớn. Nhìn tiểu hài tử đang mặc hỉ phục kia liền lau mồ hôi trên trán, khó khăn nói:
- Ái.. ái khanh có thể lui về cung rồi.
Nhưng nàng ấy nào chịu về cung, thấy Cảnh Tịch liền nhận định đây là phu quân của mình, thế nên theo lễ liền yêu cầu phải động phòng. Cảnh Tịch sắp rớt cả hàm xuống, lão thiên ngó xuống mà xem, nàng ấy đang mời gọi nàng ái nhi!
Cảnh Tịch năm nay mười bốn tuổi, nhưng nàng đã sống hơn hai mươi năm ở thời hiện đại, thêm sáu năm sống ở cổ đại thì nàng cũng ngấp nghé ba mươi rồi. Nàng có chết cũng không chịu, liền kêu người đem Khuê Thư về cung Khiêm Lâm mà thái hậu chuẩn bị sẵn, Khuê Thư khóc nháo không chịu, nàng liền kêu người bế bổng nàng ấy về. Tiểu nha đầu này thật sự bị chiều hư rồi, đích nữ của Lã gia, không hiểu sao lại chẳng hề quy củ.
Sau khi giải quyết xong các tấu chương, Cảnh Tịch liền đi luyện võ, nàng mặc áo đơn bạc để dễ bề luyện tập. Nhược Vân như cũ cùng tập với nàng, hôm nay Lâm võ tướng Lâm Kinh Vũ cũng có mặt. Ngài ấy hôm nay không phải tập với cẩm vệ quân, liền giúp nàng tập các chiêu thức, so tài cao thấp với nàng.
- Hoàng thượng có tiến bộ! Haha! – Lâm võ tướng vừa né chiêu thức của nàng, vừa hài lòng nói, đem lực dồn lền cổ tay đưa trường thương như rắn tiến đến liên tục tấn công vào người Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch né, kiếm cũng đỡ lại nghe chan chát, lâu lâu còn tóe ánh lửa. Nàng vung kiếm lên đỡ, lùi lại một bước, sau thu kiếm lại đâm vào hạ eo của Lâm võ tướng, ngài hạ trường thương xuống đỡ liền nhận ra đó là ảo ảnh kiếm, sau đó, bị kiếm kề cổ.
- Hoàng thượng thật là.. Haha, ai lại dùng chiêu thức không chính tông thế chứ.
- Không phải sư phụ dạy, muốn thoát thân liền phải tìm lỗ hỏng của đối phương sao? Cảnh Tịch thấy lỗ hỏng của sư phụ là quá sắc bén, không có chiêu trò. Nếu dùng giáng long kiếm Cảnh Tịch sẽ thua mất.
Lâm Kinh Vũ vuốt hàm râu của mình, cười khà khà, ông kéo Nhược Vân lại gần mình, bảo:
- Con chẳng giống ta gì cả, Nhược Vân mới là đồ đệ của ta. Con xem, Nhược Vân học toàn bộ lời ta rồi làm y hệt, đừng gọi ta là sư phụ nữa. Để Nhược Vân gọi.
- Sư phụ..- Cảnh Tịch giả vờ mè nheo.
Ông và Cảnh Tịch liền bật cười, Nhược Vân ở bên cạnh cũng khe khẽ cong môi.
Buổi xế chiều, thường Cảnh Tịch sẽ đi qua Trữ Tú Cung, ghé vào Lệ Cảnh Hiên thăm tiên nữ của nàng. Lệ Cảnh Hiên thường thiếu vắng đàn ông, các nữ tử ở đó thấy nàng liền làm duyên vuốt ve mái tóc dài mượt của mình, hay đụng chạm bộ ngực non mềm vào lưng, vào tay nàng. Cảnh Tịch lắc đầu cảm thán, nếu không yêu, có phải phụ thân nàng nên phóng thích các nàng không? Để cho các nàng kiếm một tấm chồng.
Nhưng tiên nữ lại khác, Cảnh Tịch đã biết tên của tiên nữ là Nhiễm Tâm. Nàng đã gặp qua Nhiễm Tâm một lần, nàng ấy là thứ nữ của Cảnh Điềm vương gia, thúc thúc của nàng. Nhiễm Tâm vẫn như cũ diện bạch y, trang phục của Cảnh Quốc về mùa xuân hơi dày, vì không khí lạnh vẫn tồn đọng, đến qua cả mùa hạ cũng ít thấy nắng.
- Nàng đã dùng thiện chưa? – Cảnh Tịch hạ một con cờ xuống, trắng trắng đen đen vây quanh nhau.
Nhiễm Tâm khóe miệng khẽ kéo lên một nụ cười, đặt hạ một quân cờ xuống:
- Đã dùng buổi trưa rồi, cẩm vệ quân cũng rảnh rỗi quá nhỉ?
- Vâng, ta trốn được một lát- Cảnh Tịch liền chặn lại quân cờ tấn công của Nhiễm Tâm, ngẩng đầu lên nhìn dung nhan như họa trước mặt mình, ngơ ngẩn.
Nhiễm Tâm thấy người kia nhìn mình thì cũng ngừng tay lại, ngước nhìn. Sợi tóc mai mỏng manh như bay trong gió, vương vấn, quấn quít vào trong lòng Cảnh Tịch. Nàng đưa tay vén lại mái tóc nàng ấy, liền thấy đôi má nàng ấy nhiễm một tầng đỏ ửng.
Nhiễm, từ từ, mềm mại, phất phơ. Nàng ấy như làn khói nhỏ bốc lên từ rặng cây ven hồ, làm cả hồ trông thật liêu trai, thơ mộng.
Nhiễm nhiễm tâm động, nhiễm nhiễm ái niệm bất hối.
Cảnh Tịch vuốt ve gò má xinh xắn như trái đào của Nhiễm Tâm, khẽ khàng hôn lên. Nàng ấy cứng đơ người, vội vàng gạt tay nàng ra, xoay người rời khỏi.