Cả hai đánh vờn qua lại đến hơn nửa năm, Nam quốc Trữ Kiện vương bực mình ngồi xuống ghế chủ tướng của mình, quát:
- Các ngươi, có một tên oắt con cũng không đánh nổi.
Chủ tướng của Nam quốc cũng thấy lo sợ, hắn lau mồ hôi trên trán, cúi đầu bẩm báo với Trữ Kiện vương:
- Bẩm hoàng thượng, chúng ta không tiến vào sâu được. Nếu đánh trường kì như vậy chỉ nguy hại cho lương thực, nhân lực.
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ rút quân về?
Trữ Kiện vương tức giận quát. Hắn thật sự không tin mình chỉnh không được nữ nhân tên Cảnh Tịch đó. Cảnh Tịch nhiều lần gửi thư xin đàm phán nhưng Nam Quốc Trữ Kiện vương không gặp, vì thế cả hai hạ quyết tâm đánh nhau trận này, phân thắng thua sau. Ai thắng sẽ có nước thua, lúc đó muốn nói gì, tùy tiện mà nói.
- Nếu nói chuyện với Tịch vương có thể giải quyết, thần.. thần.. nghĩ nên nói chuyện với Tịch vương.
Nam Cung Kiện bực tức dùng tay đập mạnh xuống bàn, đánh, không có khoan nhượng. Tô Huệ mất cũng mất rồi, Nam Cung Kiện phải thay Tô An trả lại thù, mang cháu gái của mình về để nàng ta cảm nhận nỗi đau mất người thương như thế nào. Tà áo bào màu tím bực tức vén màn bước ra khỏi lều trại, Tịch vương, ngươi phải chịu trách nhiệm những gì người đã làm. Nhất định.
Trong lều của Cảnh Tịch, Khả Thanh lại đem thuốc đến cho nàng, ngót nghét hơn nửa năm nàng uống thuốc. Cảnh Tịch nhíu mày, chán ghét chén thuốc, nói:
- Ta phải uống thuốc mãi sao? Đắng chết.
Khả Thanh chun chun môi mình dỗ Cảnh Tịch, nói gì mà: - Hoàng thượng ngoan uống chén thuốc này, Thanh Nhi sẽ hôn hoàng thượng một cái, hết đắng.
- Nàng rõ là muốn được hôn, còn ra điều kiện.
Cảnh Tịch nâng chén thuốc uống ừng ực một hơi, cuối cùng Khả Thanh cũng đợi được, Cảnh Tịch vừa uống xong thuốc nàng lại theo thói quen hôn môi Cảnh Tịch. Vị môi Cảnh Tịch thơm thơm cộng với thuốc đắng lại tạo thành một hương vị tuyệt vời nhất trên đời.
- Nàng thích được hôn đến vậy?
Cảnh Tịch ôm Khả Thanh vào lòng, cũng để mặc cho nàng ấy nhu lộng môi mình. Sớm hôn mãi thành quen, Khả Thanh hôm nay còn lớn mật vừa hôn vừa thoát hạ y phục của mình xuống, Cảnh Tịch nhíu mày, nàng buông đôi môi Khả Thanh ra, nói:
- Nàng muốn ở trong quân doanh này...?
Đến bây giờ Cảnh Tịch đã thấy hết cảm giác kì lạ khi nàng chấp nhận bằng hữu của mình biến thành lão bà của mình rồi. Chỉ là vẫn không muốn ở quân doanh mà lấy đi tấm thân ngọc ngà của Khả Thanh, về hoàng cung vẫn là hay hơn. Tuy nàng nghĩ thế nhưng Khả Thanh lại không nghĩ thế, nàng gấp gáp, càng ngày càng muốn trở thành người của Cảnh Tịch. Lý do vì sao như thế nàng cũng chỉ giữ cho bản thân mình, nàng muốn là người của Cảnh Tịch.
- Thiếp muốn là người của nàng.
Thật sự, thật sự mong sẽ là người của Cảnh Tịch. Khả Thanh cởi đi trường bào màu xanh lá nhàn nhạt của mình ra, đổ xuống người Cảnh Tịch, hôn đôi môi hồng nhuận của Cảnh Tịch, để tùy ý nàng ấy nhu lộng trên người nàng.
Tối đó, Khả Thanh thật sự là người của Cảnh Tịch, dấu hôn đỏ nhuận khắp trên thân thể của nàng như một nhân chứng cho sự nhìn nhận của Cảnh Tịch đối với nàng. Hơn hai mươi năm làm bạn cùng nhau, bây giờ mới nhận ra từ lâu hai nàng đã là hai cá thể không thể thiếu nhau.
Cảnh Tịch hôn từng ngón tay thon nhỏ của Khả Thanh, trong khi ngón tay nàng vẫn nhẹ nhàng ra vào bên dưới, Khả Thanh không chanh chua như mọi ngày nữa, nàng chỉ khẽ âm a vài câu không rõ ràng trong miệng. Khóe môi Cảnh Tịch vẽ nên một nụ cười, Khả Thanh lại là một trong các nữ nhân của nàng, chuyện buồn cười đến thế nào cơ chứ.
- Cảnh Tịch..
Theo nhịp tay của Cảnh Tịch, xuân thủy theo đó trượt ra ngoài, ẩm ướt một mảnh giường. Mặc kệ bên ngoài trời sắp sáng, trận chiến lại sắp bắt đầu, mặc kệ tất cả, lúc này đây chỉ có Khả Thanh. Tà áo màu xanh nhạt ấy từ lâu in vào trong tiềm thức nàng, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày rời xa nhau.
- Thanh Nhi..
Buổi sáng mặc dù vẫn còn mệt mỏi của một đêm lăn giường, Cảnh Tịch vẫn xông xáo ra trận, tâm trạng có chút vui hơn hôm qua. Nhược Vân thúc ngựa bên cạnh Cảnh Tịch thấy trên mặt Cảnh Tịch một mảnh xuân nên biết tối qua Khả Thanh đã là người của Cảnh Tịch rồi, trong trận chiến này, nàng cũng không nên ghen tị làm gì. Dù sao, nàng với Khả Thanh cũng là bạn.
Hôm nay quân của Nam quốc không đánh theo lối an toàn nữa, bên họ tấn công mạnh hơn, tiến vào cả biên giới của Cảnh quốc. Nếu như vậy, Cảnh Tịch bèn rút, tạo thành một chữ U lớn bao bọc lấy quân Nam quốc. Từ trên địa hình hiểm trở phía trên, Cảnh Tịch ra lệnh cho quân lính của mình theo chỉ huy cho đá lăn xuống. Đội quân của Nam quốc biết là nếu tiến vào sẽ thương vong nhưng vẫn muốn đánh rồi rút, thế nên ăn trọn đá. Một phần quân lính chạy được, phần còn lại vùi thân vào đá.
- Hoàng thượng, một vạn quân lính bị vùi thây dưới đá rồi. –Tướng quân Nam quốc thông báo cho Nam Cung Kiện, Nam Cung Kiện chỉ cười cười, cây quạt vẫn thong dong phe phẩy.
Tướng quân Trì Huy Mẫn thuận lý thành chương dẫn quân tiến lên tấn công qua Nam quốc, Cảnh Tịch dẫn đội quân của mình đột phá vòng vây, đang ở sườn phía Đông bèn thúc ngựa chạy qua vị trí tướng quân của Trì Huy Mẫn, hét:
- Coi chừng trúng kế!
Nếu nàng là tướng quân, ắt hẳn trận này không thua đậm đến vậy. Cảnh Tịch thấy quân của Nam Cung Kiện đột nhiên ngu si đã thấy có gì đó không ổn rồi, vậy mà, nàng chung quy cũng là cản không được vị tướng Trì Huy Mẫn này.
Quân của Nam Cung Kiện nếu không có đầy đủ chi viện sẽ không dám tiến vào đánh bên nàng như thế, rõ ràng là giả thua, hoặc là đang thí mạng một vạn quân đổi lấy quân Cảnh quốc tiến qua biên giới Nam quốc. Trận này, Cảnh quân phải hết mình chiến đấu. Nếu đã không kịp, nàng sẽ ráng hết sức mình mà đánh. Cảnh Tịch hô lên một tiếng dẫn binh đánh úp quân Nam quốc, nhưng nhân lực của Nam quốc nhiều hơn Cảnh quốc, mà Cảnh Tịch còn phát hiện ra, kiếm của binh sĩ dùng một năm đã sớm mòn, đánh thêm trận này đã không ít người vì gãy kiếm mà bỏ mạng. Cảnh Tịch vạn không nghĩ đến vấn đề này. Trận đánh ở Ô Địa cứ thế mà thua, Cảnh Tịch cho người rút lui.