Đế Vương Công Lược

Chương 111: Độc Ngũ [ Không chịu nổi chuyện hàng năm đều phải kéo hồng trù đoạn]



Hồng trù đoạn: gấm lụa màu đỏ tươi dùng cho việc cưới hỏi, không chỉ may quần áo mà tất tần tật từ A-Z, cái gì cần đến vải vóc là dùng hồng trù đoạn.

Sau khi Đoạn Niệm mở bọc nhỏ ra, Phong Lôi qua loa liếc mắt nhìn một cái, sau đó cười nhạo: ” Dù hai vị muốn kiếm lời từ đống phế phẩm này, cũng đừng tới tìm Lưu Thương Kiếm Các của ta chứ, ngược lại nên đến Cái Bang, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.”

” Chưởng quỹ còn chưa nhìn kỹ, làm sao có thể khẳng định hàng hóa trong tay ta là phế phẩm được?” Đoạn Bạch Nguyệt không hờn giận nói: ” Còn tưởng Đại Sở là nước lễ độ hiếu khách, hiện tại xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”

” Mau đi đi thôi.” Phong Lôi khoát khoát tay, cũng lười tranh miệng lưỡi lợi hại với hắn.

Đoạn Niệm tiện tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ào ào vào bọc nhỏ.

” Làm càn!” Gia đinh đứng bên cạnh thấy thế tưởng là hắn muốn khiêu khích, vì vậy bước tới lớn tiếng quát, tiếng quát này làm các thương hộ xung quanh cũng quay đầu nhìn sang chỗ này.

Đoạn Bạch Nguyệt cười, nói với Phong Lôi: ” Hiện tại chưởng quỹ còn muốn từ chối bàn chuyện mua bán với ta nữa không?”

Phong Lôi khẽ nhíu mày, khập khiễng tiến lại gần bọc nhỏ, tay phải thử sờ soạng thăm dò bộ xiêm y ướt đẫm kia một chút, sau đó cả kinh — thứ vải dưới tay trơn nhẵn sáng mịn, không giống như là hàng dệt, ngược lại càng giống da cá.

Thấy sắc mặt hắn biến đổi khác thường, các thương hộ xung quanh cũng sinh lòng hiếu kỳ, vì vậy rối rít chạy qua muốn xem náo nhiệt, nhưng Phong Lôi đã ngay lập tức gói kĩ bọc nhỏ lại, nắm lấy quải trượng, nói: ” Vừa rồi đã thất lễ, không biết hai vị có bằng lòng tới Lưu Thương Kiếm Các một chuyến không?”

Quải trượng: cây gậy.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên là được.”

Gia đinh cũng là người hiểu ánh mắt, dù vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết trong bọc nhỏ kia ắt hắn phải là thứ gì đó rất khó lường. Vì vậy mau chóng xuống lầu chuẩn bị nhuyễn kiệu, mời hai người Đoạn Bạch Nguyệt, Đoạn Niệm cùng Phong Lôi lên kiệu trở về, để lại một đám thương nhân châu đầu ghé tai, đoán xem rốt cuộc trong bọc nhỏ kia là thứ hàng hóa hiếm lạ gì mà có thể khiến Nhị đương gia của Lưu Thương Kiếm Các lộ ra vẻ mặt khiếp sợ như thế.

Nhuyễn kiệu đi xuyên qua đường phố ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại ở một sơn trang bên ngoài thành, nhìn qua cực kì khí thế, nhưng lại không có bảng hiệu —có lẽ đúng như lời Sở Uyên đã nói, sau khi Sở Hạng bị lưu đày thì nơi này cũng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.

Sau khi đưa hai người tới đại sảnh, Phong Lôi nói: ” Hai vị cứ ở đây uống chén trà trước, ta đi mời Các chủ tới liền.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, một lúc lâu sau thì thấy hạ nhân nối đuôi nhau mang trà bánh vào. Chẳng qua là hắn còn chưa kịp đưa chén trà lên tới miệng thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Nam tử bước vào nhà ước chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt dài nhỏ, sắc mặt cực trắng, trắng đến hầu như không có chút huyết sắc nào.

” Các chủ.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền.

” Hai vị đợi lâu.” Tiêu Tiêu Nhi nói: ” Trong sơn trang sự vụ phức tạp, mong hai vị chớ trách.”

” Tất nhiên sẽ không.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ cần có thể đạt thành giao dịch, chờ lâu hơn nữa cũng không sao.”

Đoạn Niệm hai tay đưa bọc xiêm y lên. Tiêu Tiêu Nhi đã nghe Phong Lôi kể lại trước rồi nên sau khi nhận lấy thì trực tiếp cầm chén trà nhỏ đổ lên, sờ lên chỗ bị ướt một chút, sau đó vô cùng mừng rỡ nói: ” Phương pháp dệt vải tinh diệu như thế này, trước giờ tại hạ chưa từng thấy qua.”

” Các chủ quá khen.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có điều giá bộ xiêm y này cũng không hề thấp.”

” Tất nhiên.” Tiêu Tiếu Nhi nói: ” Giá cả có thể thương lượng được, nhưng không biết trong tay các hạ có bao nhiêu?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đã may xong khoảng chừng một trăm bộ.”

” Còn vải thì sao?” Tiêu Tiêu Nhi lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Tộc nhân ta chỉ bán xiêm y đã may xong, hơn nữa mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể bán một trăm bộ, không bán vải vóc, lại càng không truyền thụ phương pháp dệt vải.”

” Mọi việc đều có thể thương lượng, cần gì phải nói chắc như đinh đóng cột thế.” Tiêu Tiêu Nhi nói: ” Chuyện mua bán, còn có người ngại bạc nhiều hay sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Quy củ do tổ tiên định ra, không phải chỉ một mình ta là có thể sửa được.”

Tiêu Tiêu Nhi hỏi: ” Các hạ tới từ nơi nào của Đông Hải?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ là một tiểu đảo vô danh, dù ta nói ra thì Các chủ cũng không nhất định sẽ biết.”

” Huynh đài cần gì phải cứng rắn như vậy, trên thương trường quan trọng nhất chính là hòa khí.” Phong Lôi đứng bên cạnh phụ họa: ” Hay là ở Lưu Thương Kiếm Các này chơi mấy ngày, thuận tiện trao đổi kĩ càng hơn.”

Đoạn Bạch Nguyệt kiên trì giữ lập trường: ” Đừng nói là ở thêm vài ngày, cho dù có ở vài năm thì thứ ta có thể bán cho các vị cũng chỉ có một trăm bộ xiêm y này mà thôi.”

” Ít nhất có thể kết giao bằng hữu.” Tiêu Tiêu Nhi nói: ” Trong sơn trang này vừa nhập một nhóm rượu ngon, buổi tối tại hạ thiết yến, mong hai vị nể mặt.”

Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, đáp ứng: ” Cũng được.”

” Mang khách nhân đi nghỉ ngơi.” Tiêu Tiêu nhi phân phó: ” Bảo hạ nhân phải hầu hạ hai vị này thật tốt.”

Phong Lôi dạ một tiếng, dẫn hai người tới trước một khách viện, bên trong có rất nhiều nha hoàn và hạ nhân, thậm chí ngoài cửa còn có không ít thủ vệ đứng gác.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Đây là Các chủ muốn giam lỏng chúng ta sao?”

” Khách quý đừng lo lắng.” Phong Lôi nói: ” Lưu Thương Kiếm Các là môn phái trên giang hồ, tất nhiên sẽ có nhiều người biết võ công, nhưng cũng chỉ canh giữ ngoài cửa mà thôi, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào tự do của hai vị, không cần dể ở trong lòng.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thì ra là thế.”

” Vậy hai vị nghỉ ngơi trước đi.” Phong Lôi ôm quyền hành lễ, sau đó chống quải trượng rời đi. Nhìn theo bóng lưng hắn cho tới khi biến mất, Đoạn Niệm nói: ” Nhìn qua võ công cũng không thấp.”

” Vừa rồi hắn cũng nói đây là môn phái trên giang hồ, đường đường là Nhị đương gia, sao có thể là kẻ tay trói gà không chặt được.” Đoạn Bạch Nguyệt rót chén trà nhỏ: “Những người đang canh ở cửa kia cũng xem như là cao thủ.”

” Lần này coi như là đánh bừa mà trúng.” Đoạn Niệm ngồi xuống đối diện với hắn: ” Nếu là người của Sở Hạng, tất nhiên cũng biết chắc chắn tương lai sẽ có một cuộc ác chiến trên biển. Nên giờ thấy bộ xiêm y giống như da cá này, chắc chắn bọn chúng sẽ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào để có được phương pháp dệt vải.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu vậy thì vừa khéo.”

” Chỉ có điều ngoài cửa nhiều người như thế, ban đêm muốn mật thám chắc cũng không dễ dàng.” Đoạn Niệm nói: ” Lưu Thương Kiếm Các tương đối lớn, dù nhóm người Bạch Tượng quốc thật sự bị giam ở đây thì chỉ sợ cũng khó lòng tìm được.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Khó tìm được, cũng không phải không thể tìm được. Đã là nơi giam giữ phạm nhân thì nhiều ít gì cũng sẽ lộ ra manh mối thôi, chú ý quan sát là được.”

Đoạn Niệm gật đầu, tiện tay lấy một khối điểm tâm chậm rãi ăn, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn Đoạn Bạch Nguyệt một cái, biểu tình muốn nói lại thôi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có chuyện cứ nói.”

Vậy coi như ta nói a~. Đoạn Niệm hắng hắng giọng mấy cái, nói: ” Sau chiến dịch Nam Hải, Vương gia có thể thành thân thật rồi đúng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

” Kim thẩm thẩm bảo thuộc hạ hỏi.” Đoạn Niệm nói: ” Hồng trù đoạn trong phủ đều bị ẩm mốc hư hết rồi, cần phải mua mới toàn bộ, lần này còn phải thuê người về thêu long phượng trên đó nữa, nếu để lâu kim tuyến sẽ phai màu, nhưng không thêu sớm cũng không được, sợ lúc đó mới làm sẽ không kịp, dù sao Chức Cẩm bà bà cũng đã lớn tuổi rồi, mỗi năm chỉ nhận vài mối làm ăn, muốn mời được đều phải tranh đoạt a.”

Đoạn Bạch Nguyệt trầm mặc nhìn thẳng hắn.

Đoạn Niệm dè dặt hỏi: ” Vậy liên lạc với Chức Cẩm bà bà nhé?”

Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống hết chén trà nhỏ.

Đoạn Niệm ở trong lòng hung hăng vỗ đùi một cái, xem ra lần này rất đáng tin a.

Lúc lên đèn, Tiêu Tiêu Nhi bố trí một bàn yến hội long trọng, lại tự mình tới đón hai người, thái độ cực kì cung kính. Sau ba tuần rượu, bầu không khí tuy cũng tốt hơn rất nhiều nhưng Đoạn Bạch Nguyệt vẫn cứ khăng khăng rằng chỉ bán xiêm y. Thấy hắn như vậy, Tiêu Tiêu Nhi cũng không cưỡng cầu muốn ra điều kiện với hắn nữa. Tiệc rượu xong thì cho người dọn thức ăn và rượu xuống, lại gọi ca cơ vũ nữ tới trợ hứng, mãi đến đêm khuya mới giải tán.

Vẫn như trước là Phong Lôi đưa hai người trở về tiểu viện, đi tới cửa, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không biết lúc nào mới có thể ký ước giao tiền đặt cọc? Chúng ta cũng cần phải đi lấy hàng về nữa.”

” Không cần nóng vội.” Phong Lôi ngồi trên xe lăn, cười nói: ” Hai vị chỉ cần an tâm ở lại sơn trang này là được.”

” Nhị đương gia nói vậy là không được rồi.” Đoạn Niệm nói: ” Chúng ta tới đây là để bàn chuyện mua bán, có đạo lý nào cứ ở lại Lưu Thương Kiếm Các mãi không đi.”

Phong Lôi cũng đã xoay người, dùng hai tay xoay bánh xe rời đi. Đoạn Niệm muốn đuổi theo hắn nhưng lại bị Đoạn Bạch Nguyệt ngăn lại: ” Vào nhà đi.”

Đoạn Niệm đưa mắt nhìn thủ vệ cầm đao đứng xung quanh tiểu viện, nổi giận đùng đùng xoay người vào phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nói: ” Diễn không tệ.”

Đoạn Niệm nói: ” Học Tiểu Vương gia.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Xem ra để có được phương pháp dệt vải này, Tiêu Tiêu Nhi đã hạ quyết tâm giam lỏng chúng ta ở đây rồi. Từ ngày mai, ban đêm ta sẽ ra ngoài điều tra, còn ngươi lưu lại trong phòng tùy cơ ứng biến.”

Đoạn Niệm gật đầu: ” Dạ!”

Thủ vệ bên ngoài nghe ngóng một trận, thấy hai người rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh nên buông lỏng cảnh giác, tự động trở về vị trí của mình tiếp tục gác đêm. Ngày hôm sau tiểu viện cũng rất yên tĩnh, Tiêu Tiêu Nhi không tới, Phong Lôi cũng không tới.

Bóng đêm dần sâu, không gian yên tĩnh như nước, Đoạn Bạch Nguyệt lặng yên không tiếng động xẹt qua ngọn cây, coi hơn mười thủ vệ kia như không khí rời khỏi tiểu viện, nhưng lại không ai phát giác ra được điều gì khác thường.

Lưu Thương Kiếm Các xây dựng trên khoảng đất cực kì rộng lớn, chỉ tính riêng khách viện cũng đã có mười tòa, đó là chưa kể đến vô số thiên viện tạp viện và ám thất, Đoạn Bạch Nguyệt chọn một bãi đất nhìn lướt qua tổng thể một lần, chỉ thấy khắp nơi đều có ánh sáng đèn đuốc và thủ vệ canh gác, cũng có nghĩa là nơi nào cũng có thể giam giữ con tin.

” Vương gia.” Sát thủ của Tây Nam Phủ rơi xuống bên cạnh hắn.

” Sao rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Tối hôm qua thuộc hạ đã tra xét một lần rồi, không phát hiện ra chỗ nào đang giam giữ người của Bạch Tượng quốc cả.” Sát thủ kia nói: ” Ngay cả nhà giam cũng trống rỗng, bụi đóng dày cỡ hai lóng tay.”

” Người trong cung thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

” Cũng không phát hiện được gì.” Sát thủ nói tiếp: ” Về phần người của Truy Ảnh Cung, trên đường có gặp bọn họ một lần, nhìn qua cũng không có vẻ gì là có thu hoạch.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiếp tục tìm, đến khi nào tìm ra được đầu mối mới thôi.”

Sát thủ nhận lệnh rời đi. Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy đã sắp sáng nên cũng nhảy xuống chỗ ẩn náu, trở về tiểu viện.

Đêm thứ ba, đêm thứ tư, vẫn như cũ không có thu hoạch.

Đêm thứ năm, nhìn ám vệ Truy Ảnh Cung từ trên trời rơi xuống trước mặt mình, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Hạt dẻ ăn ngon sao?”

Ám vệ ân cần đưa qua một nắm, có bỏ thêm đường, rất ngon!!

Đoạn Bạch Nguyệt bóc vỏ một hạt dẻ: ” Nghe nói mấy đêm nay chư vị cũng không rãnh rỗi ngồi chơi, có tra ra được gì không?”

Ám vệ phủi phủi vỏ hạt dẻ dính trên tay, ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Đa tạ.”

” Không cần khách khí.” Ám vệ cười lúm đồng tiền như hoa, dù sao chúng ta trước giờ đều rất giỏi, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình.

Người của Tây Nam Phủ và ảnh vệ đại nội đứng ở xa xa nhìn lại, đều rất là muốn trùm đầu những người này đánh một trận — vì sao lần nào cũng bị cướp chén cơm?

Buổi trưa hôm đó, Phong Lôi rốt cuộc cũng lộ diện, ngồi xe lăn một mình đi tới tiểu viện.

Đoạn Niệm ngồi xổm trên ghế đá, vẻ mặt hờ hững.

Phong Lôi cười nói: ” Khách quý đang tức giận đó sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới chịu thả chúng ta đi?”

” Dường như khách quý đã nghĩ sai một chuyện rồi.” Phong Lôi nói: ” Những chuyện Các chủ phân phó, tại hạ chỉ có thể nghe theo, không có quyền thay đổi.”

” Hai huynh đệ chúng ta tới Đại Sở, chỉ là muốn bán hàng hóa đang có trong tay mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hiện giờ lại bị giam lỏng tại Lưu Thương Kiếm Các này, đây rốt cuộc là đạo lý gì?”

” Ta cũng vừa mới nói rồi, đây là chuyện Các chủ phân phó.” Phong Lôi nói: ” Gần đây Các chủ bận rộn nhiều việc, e là không có thời gian trở lại tiểu viện này. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hai vị cứ theo như những gì ta đã nói, an tâm ở lại đây đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt thử dò xét: ” Vậy Nhị đương gia có thể nào thả chúng ta đi không?”

Phong Lôi nghe vậy bật cười: ” Khách quý thật sự là người tha hương a, lời nói chẳng hề che đậy giấu diếm gì, nhưng nếu để Các chủ nghe được, chỉ sợ cuộc đời ta coi như xong.”

” Cứ coi như tại hạ cầu xin Nhị đương gia đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thấy thái độ của hắn như đã dịu hơn, vì vậy lại nói: ” Nếu có thể thoát ra ngoài một cách suông sẻ, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.”

Phong Lôi nhấc mí mắt lên quan sát Đoạn Bạch Nguyệt giây lát. Đoạn Niệm đứng bên cạnh “vẻ mặt chờ đợi lo lắng”, còn muốn nghe xem hắn sẽ nói gì nhưng lại thấy hắn ngoắc gọi thủ vệ tới, đẩy xe lăn rời đi.

Đoạn Niệm: ” Lão hồ ly!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Nếu hôm nay hắn đã tới thì chắc chắn sắp có kịch hay để xem,cứ chờ là được.”

Bên trong thư phòng, Tiêu Tiêu Nhi thả sách trong tay xuống, hỏi: ” Vẫn không chịu đáp ứng hả?”

Phong Lôi lắc đầu: ” Không chịu.”

Tiêu Tiêu Nhi hừ lạnh một tiếng: ” Quả thực là từ địa phương nhỏ tới, không có mắt.”

” Cứ phí thời gian chờ như thế này cũng không phải cách hay.” Phong Lôi nói: ” Hay là giao cho Độc Ngũ đi, có khi sẽ nhanh hơn một chút.”

” Ta là thật lòng muốn có được lượng lớn thứ vải kia.” Tiêu Tiêu Nhi nhắc nhở hắn: ” Giao cho Độc Ngũ, bọn chúng còn giữ được mạng để ra ngoài sao?”

” Các chủ chỉ cần phân phó một tiếng, lưu lại hơi thở là được.” Phong Lôi nói: ” Dù sao hai người này cũng chỉ phụ trách bán hàng giao hàng mà thôi, cũng không phải chính tay làm ra. Chỉ cần chúng chịu ngoan ngoãn khai ra tung tích của tòa tiểu đảo đó, còn sống hay chết rồi thì có quan trọng gì đâu.”

” Ngược lại cũng đúng.” Tiêu Tiêu Nhi suy nghĩ một lát, gật đầu: ” Đi gọi Độc Ngũ tới đây.”

Phong Lôi ôm quyền nhận lệnh, xoay người rời khỏi thư phòng.

Hoàng hôn buông xuống, bụng Đoạn Niệm kêu rột rột, oán giận nói: ” Mua bán không thỏa thuận được thì ngay cả cơm cũng không cho ăn sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười: ” Chỉ sợ không chỉ đơn giản là không cho ăn cơm.”

” Hả?” Đoạn Niệm không hiểu: ” Vương gia nói vậy là có ý gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt thả chén trà trong tay xuống, nhìn một đám gia đinh hùng hổ đẩy cửa xông vào phòng.

” Làm càn!” Đoạn Niệm cảnh giác, đứng dậy chắn trước người Đoạn Bạch Nguyệt: “Các ngươi muốn làm gì?”

Người dẫn đầu là một nam tử trung niên, đuôi mày và hai bên mũi đều có đeo khuyên, vẻ mặt nhìn qua cực kì hung mãn dữ tợn.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày: ” Các hạ làm như vậy là có ý gì?”

” Bớt sàm ngôn đi.” Độc Ngũ phất tay: ” Đưa hai người này tới Bách Túc Trì.”

(Bách Túc Trì: Bách: trăm, Túc: chân, Trì: hồ, hồ trăm chân, nuôi trăm loại độc trùng)

Gia đinh chen nhau tiến lên, sau khi bị một đám người dùng xích sắt trói lại, trong lòng Đoạn Niệm rất là nghẹn khuất, cũng đều như vậy rồi, nếu lần này Vương gia còn không được thành thân thì thật đáng thất vọng đó, nói rồi nha, thật sự rất rất rất đáng thất vọng đó!

Bách Túc Trì, nghe tên thôi cũng đã biết là nơi chẳng tốt lành gì rồi. Đoạn Niệm bị xô lảo đảo vào một rừng cây, nhìn đám độc trùng đủ loại màu sắc sặc sỡ bò lúc nhúc dưới chân, sắc mặt trắng bệch la lên: ” Mau thả ta ra!”

Đoạn Bạch Nguyệt cắn răng cả giận nói: ” Đạo đãi khách của Lưu Thương Kiếm Các chính là thế này đây sao?”

” Thức thời chút đi, mau giao ra thứ mà Các chủ nhà ta muốn.” Độc Ngũ vung vẩy cây roi trong tay: ” Nếu không chỉ sợ các ngươi phải bỏ mạng tại Lưu Thương Kiếm Các này rồi.”

” Hành động được chưa a?” Trên một gò đất cao xa xa, ám vệ Truy Ảnh Cung rất là lo lắng, rướn cái cổ ngắn lên cố sức nhìn, tính xem phải làm sao để cứu người. Sát thủ của Tây Nam Phủ thì lại không rãnh để ý đến vật biểu tượng giang hồ, vẫn còn đang vội vàng nói với ảnh vệ đại nội, nếu Vương gia nhà ta thật sự bị quất một trận roi thì xin mọi người phải bê nguyên xi chuyển cáo lại với Hoàng thượng —miêu tả càng thảm càng tốt, nếu tả được như nửa sống nửa chết thì không thể tốt hơn.

Dù sao Tây Nam Phủ có giàu hơn nữa cũng chịu không nổi Kim thẩm thẩm mỗi năm đều phải kéo hồng trù đoạn, có thể dùng sớm thì cứ dùng sớm mới tốt!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv