– Lão Cửu, đệ trở lại rồi.
Phía sau Hiếu Đế đệm một tấm ga trải giường bằng gấm, y khẽ nghiêng người dựa vào, nhìn Lưu Lăng trước mặt mỉm cười ôn hòa.
Lưu Lăng khom người quỳ xuống:
– Thần đệ xin thỉnh an Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hiếu Đế cười nói:
– Cứ đứng lên mà nói.
Lưu Lăng ha hả cười:
– Thần tuân chỉ.
Hắn đứng bên giường, cẩn thận đánh giá một chút thần sắc của Hiếu Đế, thấy sắc mặt y đã khôi phục được huyết sắc thì mới yên tâm một chút.
– Bệ hạ…
– Gọi là Nhị ca!
– Nhị ca!
– Ừ, sau này chỉ cần không phải ở trên triều thì không cần gọi ta là bệ hạ. Trẫm vẫn thích nghe đệ gọi là Nhị ca hơn, hai chữ bệ hạ quá xa cách.
Lưu Lăng gật đầu, hỏi:
– Nhị ca, có cảm thấy khá hơn chút nào không?
Hiếu Đế gật đầu nói:
– Vốn cũng không có gì, chỉ là bị tên An Hằng đáng chém ra thành trăm nghìn mảnh kia làm cho tức giận, khí huyết nhất thời xông lên não, nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng ngại. Đệ yên tâm, nhóm Thái y và vị Lý thần y đệ mời đến đều đã khám qua, không có việc gì.
Lưu Lăng nói:
– Nhị ca, đệ đã nói với huynh rất nhiều lần rồi, huynh thường ngày làm việc vất vả, lúc đất nước có chuyện không thể xử lý xong cũng không thể để thân thể mệt mỏi đến suy sụp được. Triều cục của Đại Hán chúng ta cũng không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, Nhị ca, quốc sự tuy nặng, cũng không so sánh được với tầm quan trọng của sức khỏe huynh, chỉ cần huynh khỏe mạnh thì sau này sẽ có thời gian quản việc triều chính.
Hắn nói vô cùng chân thành, thấy Nhị ca của mình thành cái dạng này, trong mắt không nén nổi lệ.
Hiếu Đế cảm khái nói:
– Trẫm không phải không biết lúc nắm lúc buông mới có thể làm được chuyện lớn, nhưng lão Cửu à, đệ cũng biết Đại Hán ta hiện nay đang như thế nào rồi, trẫm cũng không lúc nào dám lơi lỏng. Nói thật, thỉnh thoảng nhớ lại là ta lại thấy hận đệ, nếu không phải đệ đẩy ta lên vị trí Hoàng đế này thì ta cũng sẽ không phải mệt mỏi như vậy!
Lưu Lăng khẩn trương nói:
– Thần sợ.
Hiếu Đế cười mắng:
– Sợ cái rắm!
Y chỉ vào mũi Lưu Lăng cười nói:
– Bây giờ mới nhớ ra là phải sợ sao? Muộn rồi! Trẫm nói cho đệ biết, lão Cửu, đệ khiến trẫm mỗi ngày đều không thể ngủ thoải mái đến bình minh, không thể thanh thản bình ổn đọc sách vẽ tranh, không thể muốn đi săn là liền có thể cưỡi ngựa giương cung, không thể muốn uống rượu không say không nghỉ, đây là tội tày trời!
– Cho nên là…
Hiếu Đế lại cười:
– Trẫm mệt, đệ bồi trẫm đi.
Lưu Lăng cười nói:
– Chỉ cần Nhị ca thưởng cơm, thần đệ dù có mệt chết cũng không oán hận.
Hiếu Đế thay đổi sắc mặt, y biết Lưu Lăng không phải nói đùa. Y chỉ chỗ bên cạnh giường:
– Đến đây, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Lưu Lăng do dự một chút, lần này không hề cự tuyệt. Hắn nhích mông ngồi xuống bên giường, dáng vẻ trông có hơi co quắp. Trước kia khi Nhị ca hắn chưa làm Hoàng đế, có một lần ban đêm uống rượu nhiều, đến sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, lúc Lưu Lăng chạy đi tìm thì thấy y vẫn còn đang nằm ngáy o o, nhất thời hứng khởi xốc chăn lên, còn dùng cỏ non chọc vào mũi y. Chuyện này thật giống như vừa mới xảy ra hôm qua thôi, tất cả vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Chỉ có điều chuyện này cũng đã không thể trở lại được nữa. Hiện tại Nhị ca của hắn cửu ngũ chí tôn, những chuyện cãi cọ vui cười tức giận trước đây cũng sẽ không thể xảy ra được nữa.
Hiếu Đế đoán được Lưu Lăng đang nghĩ gì, có chút cảm thán nói:
– Cửu đệ, ta nhớ có một lần đệ mới vừa trở về từ phương Nam, gặp một thương nhân tộc Đảng Hạng rồi được tặng một mảnh da hồ ly đỏ rực, còn có một chiếc cung tên bằng sừng trâu thượng hạng, đệ kích động chạy đến phủ của ta. Lúc đó ta vừa mới chợp mắt, lại bị đệ đánh thức. Đệ biết ta thích nhất là săn thú, việc đầu tiên nghĩ đến là mang cung kia tặng cho ta. Đệ cũng biết Hoàng tẩu của đệ chắc chắn sẽ thích tấm da hồ ly kia nên vừa về đến nơi cũng vội vàng đưa đến đây.
– Những việc này, trẫm đều nhớ rõ.
– Chiếc cung sừng trâu kia trẫm rất thích, bây giờ vẫn còn treo trên tường. Chỉ có điều đã lâu lắm rồi không đi săn, treo ở đó chỉ làm nhục nó. Hoàng tẩu của đệ hiện tại vẫn còn giữ tấm da hồ ly đỏ kia làm áo khoác, mùa đông vẫn luôn mặc trên người.
– Còn nữa còn nữa, chuỗi ngọc hình mứt quả đệ đưa cho Thái tử, tiểu tử kia thích lắm, đến giờ vẫn nhân lúc không có ai chú ý mà nhét vào miệng đấy.
Lưu Lăng cười nói:
– Đợi sức khỏe Nhị ca tốt lên, chúng ta hãy lén dùng nửa ngày rảnh rỗi ra ngoài săn thú đi. Mang theo cả Thái tử, lần sau đệ sẽ mua cho nó một xâu mứt quả thật sự.
Hiếu Đế cười:
– Được, cứ quyết định như thế, như vậy đi, chờ đệ bình định được phía Nam, đánh lui được Hậu Chu Quách Vinh, Tôn Huyền Đạo rồi chúng ta ra ngoài săn bắn một hôm!
Lưu Lăng gật mạnh đầu:
– Vâng!
Thần sắc Hiếu Đế thay đổi, liếc nhìn Lưu Lăng một cái, do dự trong chốc lát rồi hỏi:
– Lão Cửu, lần này xuống phía Nam chống đại quân Hậu Chu, đệ… có mấy phần chắc thắng?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút:
– Đại quân Hậu chu khí thế hung hãn, Quách Vinh đánh cờ hiệu báo thù cho Thái tử Quách Siêu mà đến, hiển nhiên là không thành quyết không thôi. Nhưng Nhị ca yên tâm, Phủ Viễn quân còn có sáu vạn đại quân tinh nhuệ, là một tay đệ huấn luyện ra đấy, thêm vào đó còn có sáu vạn nhân mã điều động từ Đô Thành và Kiến Hùng quân, đối kháng với hai mươi vạn quân Hậu Chu, thần đệ vẫn có thể nắm chắc phần thắng.
Hiếu Đế gật đầu nói:
– Vậy An Hằng…
Lưu Lăng khoát tay nói:
– Chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép, không đáng nói đến. Nhị ca, huynh cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi đến khi thân thể huynh tốt lên, đệ sẽ dẫn đại quân thắng lợi trở về.
Hiếu Đế yên tâm gật đầu:
– Còn một việc nữa… Tư Mã Luật bị ám sát rồi, đệ biết chưa?
Lưu Lăng gật đầu:
– Lúc vào thành đã nghe nói, cảm thấy rất đột ngột.
– Ừ, trẫm truy phong y làm Nhất đẳng Bá tước, cũng ban Nhất phẩm Cáo mệnh cho phu nhân của y. Con trai y là Tư Mã Tuấn Đức mới chỉ có năm tuổi, trẫm để nó nhập Đông Cung làm thư đồng cho Thái tử. Đệ thấy vậy có ổn không?
Lưu Lăng trong lòng khẽ động, thư đồng cho Thái tử? Thái tử mới chỉ có hai ba tuổi, còn nhỏ như vậy đã cần thư đồng? Ha hả, Nhị ca, huynh đây là đang trấn an lòng người đúng không.
Lưu Lăng nói:
– Nhị ca làm không có chỗ nào không ổn cả. Thần đệ cảm thấy còn có thể thêm vào hai chữ “Thế tập (*)” trước Nhất đẳng Bá tước nữa. (*) cha truyền con nối
Hiếu Đế tán thưởng nhìn Lưu Lăng:
– Lão Cửu, có một số việc cứ để mặc nó, người cũng đã chết, truy phong cái gì cũng đều là hư ảo. Đã nhập thổ rồi, vậy thì tất cả cứ mang theo xuống đất đi thôi.
Lưu Lăng hiển nhiên hiểu được Hiếu Đế đang nói đến điều gì, hắn gật đầu thật mạnh.
Từ Hoàng cung đi ra thì trời đã tối. Hiếu Đế giữ hắn lại dùng cơm chiều, tâm trạng y rất tốt, thậm chí còn ăn được hai bát cháo nhỏ và một ít thức ăn. Lưu Lăng thì chỉ bồi y chứ không ăn gì cả, chỉ lo chăm Hiếu Đế dùng bữa.
Lúc đi ngang qua Quân Cơ Xứ, Lưu Lăng không để cho đám thị vệ đi báo tin, hắn đứng ngoài cửa sổ nhìn Tể tướng Lư Sâm đang đọc tấu chương dưới ngọn đèn, còn có Đại học sĩ Tô Tú hôm nay cùng trực với lão. Hai người tuổi cũng không nhỏ, lúc này ngồi dưới ngọn đèn dầu mờ tối nhìn vào lại càng cảm thấy già nua hơn. Lưu Lăng phân phó hai thị vệ dâng lên cho hai vị đại nhân một ít điểm tâm, sau đó lặng lẽ rời đi.
Huynh đệ Nhiếp thị và mười cao thủ thủ hạ của Quý Thừa Vân vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, lúc Lưu Lăng đi ra bọn họ liền khẩn trương nghênh đón. Mười thân vệ kia đều đã từng là tâm phúc của Lưu Lăng, tuy rằng lúc chiều huynh đệ Nhiếp thị vừa khéo cứu Lưu Lăng được một mạng, nhưng bọn họ hiển nhiên vẫn có chút không tin tưởng hai người này. Huynh đệ Nhiếp thị dường như cũng không để ý, đứng cách mấy thị vệ một đoạn, nhìn thấy Lưu Lăng sau khi đi ra thì leo lên ngựa rời khỏi Hoàng cung.
Lúc trở lại Vương phủ, Lưu Lăng tính toán thời gian, xem chừng hiện tại đã hơn mười giờ đêm. Buổi chiều chạy đi chạy lại tới đại doanh Kinh Kỳ, sau đó lại tiến cung gặp Hiếu Đế, tuy rằng không đến nỗi quá mệt nhưng vẫn có chút nhung nhớ chiếc giường lớn của mình.
Sáng sớm hôm sau điểm binh ở thao trường, từ Đô thành đến nơi đồn trú của đại doanh Kinh Kỳ cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất hơn nửa canh giờ, bởi vậy nên phải dậy từ rất sớm. Mọi việc cơ bản cũng đã an bài thỏa đáng, Lưu Lăng chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy đi giết người.
Lúc tới trước cửa Vương phủ, Lưu Lăng kéo mạnh dây cương, hộ vệ cũng trở nên khẩn trương. Huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương dừng ngựa bảo vệ phía trước Lưu Lăng, tay đều đặt sẵn trên đao.
Chỉ thấy trước cửa Vương phủ có một chiếc xe ngựa lẻ loi đang dừng ở đó.
Dân thường ngoại trừ lúc cưới gả thì không được ngồi kiệu, cho nên xe ngựa liền trở thành phương tiện di chuyển của phần lớn người dân. Rất nhiều vương công đại thần cũng thích ngồi xe ngựa vì nó chắc chắn lại thoải mái hơn kiệu nhiều. Có điều nhìn chiếc xe ngựa này thì, đứng dưới ánh sáng của ngọn đèn trước cửa Vương phủ trông có vẻ vô cùng quái dị, bởi vì chủ nhân của nó chắc chắn là một vị nữ tử!
Tuyệt đối sẽ không có đại nam nhân nào trang trí cho xe ngựa của mình giống một chiếc xe hoa cả. Cửa xe treo một dải lụa đỏ, còn gắn không ít hoa tươi, nhìn kỹ một chút thì không khác gì xe hoa cả! Đương nhiên cái từ xe hoa này chỉ có Lưu Lăng hiểu được, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn chính là hai chữ này.
Con ngựa kéo xe được buộc một đóa hoa vải màu đỏ chói diễm lệ vô cùng bắt mắt và lộng lẫy, trên thân cũng được khoác một mảnh lụa đỏ. Người đánh xe mặc trang phục màu đỏ, ngực cũng đeo một đóa hoa hồng màu đỏ đứng ở đó nhìn xung quanh, cỗ xe ngựa kia quả thực chính là một cỗ xe thuần một màu đỏ, hơn nữa còn trang trí thêm không ít hoa tươi.
Vậy nên, rất quái dị!
Bất kể là ai, mười một giờ đêm về đến nhà lại nhìn thấy trước cửa nhà có một chiếc xe ngựa toàn một màu đỏ thì đều sẽ cảm thấy kỳ dị, nếu nhát gan một chút thì chưa biết chừng còn có thể bị dọa cho sợ.
Lưu Lăng tuy rằng không phải là người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật, nhưng hắn cũng tin rằng cỗ xe ngựa kia chẳng phải thứ gì quỷ quái cả. Hắn thúc ngựa đi tới, huynh đệ Nhiếp thị theo sát phía sau. Đến trước cửa, một vài thị vệ chạy đến dắt ngựa, Lưu Lăng hỏi:
– Xe ngựa nhà ai vậy, sao lại dừng ở đây?
Một tên thị vệ vẻ mặt rất phấn khích, hắn ta nhịn một lúc lâu mới lên tiếng:
– Hồi bẩm Vương gia, là xe ngựa của người nhà Tể tướng Lư Sâm, quý phủ Lư Sâm đại nhân, có người cầu kiến Vương gia.
Lưu Lăng ngạc nhiên, trước khi trở về còn nhìn thấy Lư Sâm đang trực ở phòng Quân Cơ, nếu có chuyện gì tại sao không ở bên ngoài tẩm cung đợi mình? Người nhà của lão chạy tới đây làm gì?
Lưu Lăng mang theo nghi vấn vào, mới đến cửa phòng khách thì đã nhìn thấy không ít nha hoàn tôi tớ đều đang tụ tập ở cửa nhìn vào trong phòng. Phan Kim Liên có thân người cường tráng chen chúc tận trong cùng, những tiểu nha hoàn và hạ nhân khác vây ở cửa xì xào bàn tán, không biết đang nói chuyện gì. Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tôi tớ trong phủ sao càng ngày lại càng không có quy củ gì hết!
Thấy Vương gia đã trở lại, đám tôi tớ vội vàng quỳ xuống thi lễ, sau đó bỏ chạy như kẻ trộm.
Liễu Mi Nhi và Mẫn Tuệ đang ở trong phòng khách, thấy Lưu Lăng đã về thì nhanh chóng chạy ra đón. Lưu Lăng thấy hai người đều mang vẻ mặt mất tự nhiên, lại trưng ra nụ cười bất đắc dĩ. Lưu Lăng cười cười:
– Khách đến là ai vậy?
Liễu Mi Nhi mấp máy môi, cuối cùng mới nói:
– Vương gia tự mình xem đi.
Lưu Lăng trong lòng thầm nói, người này hôm nay làm sao vậy? Lạ quá.
Hắn đi vài bước vào phòng khách, vừa nhìn một cái thì cả người cứng ngắc đứng chôn chân ở cửa, không nhấc nổi bước tiếp theo. Liễu Mi Nhi và Mẫn Tuệ nhìn nhau cười khổ, vẻ mặt khó diễn tả thành lời.
Một nữ tử mặc cát phục đang ngồi trên ghế trong phòng khách, đội mũ phượng. Nghe thấy tiếng Lưu Lăng nói chuyện, nữ tử che khăn lụa đỏ lả lướt đứng lên, chậm rãi đi lên phía trước vài bước, một tiểu nha hoàn mặc trang phục đỏ ở phía sau đỡ lấy nàng ta, mắt thì nhìn chằm chằm Lưu Lăng.
Nữ tử một thân cát phục kia đi tới vài bước:
– Nô gia Lư Ngọc Châu, xin thỉnh an Vương gia.
Tiểu nha hoàn kia cũng quỳ xuống, chỉ có điều ánh mắt nhìn Lưu Lăng có chút gì đó… vô tội.