Phòng riêng Lưu Chí Tinh được thiết kế vô cùng rộng rãi và tinh xảo.
Ba mẹ cậu là người có tiền, chi khá nhiều vào khoảng xây cho con trai một căn phòng sao cho đầy đủ tiện nghi và thuận lợi, không muốn con trai bản thân phải thiệt thòi.
Lạc Đường ánh mắt lấp lánh nhìn xung quanh, lạch bạch chạy tới kệ đồ chơi đặt ngay góc phòng, chiếc đuôi cá mập theo chuyển động của bé mà vung vẩy.
Bé khúc khích nhướn tay muốn con hổ bằng bông kia, nhưng nó được đặt trên nóc của kệ, cao hơn một khoảng so với đầu bé.
Chiếc kệ này lúc trước vốn đặt riêng cho Lưu Chí Tinh, chiều cao kệ đo bằng với chiều cao cậu. Mà từ bé cậu đã cao hơn một chút so với đồng trang lứa, thành ra chiếc tủ được làm cao hơn một chút.
Cậu lặng người nhìn bé cá mập nhỏ vừa vào đã chạy đến bên đó, cả thân còn run rẩy muốn vươn tay để lấy đồ chơi, sau hai phút nhón chân cố gắng đã lấy được hổ bông.
Chậc, nhìn ngốc quá ngốc.
Lưu Chí Tinh bước qua đó, đưa cánh tay trắng nõn bụ bẫm sờ vào hổ bông, hỏi:"Thích lắm hả?"
Bé con khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ mềm mại ửng hồng, híp mắt tươi cười nhìn cậu.
Lưu Chí Tinh quay sang nơi khác vờ ho một cái. Cậu phải công nhận, bé con rất dễ thương, dễ thương còn hơn mấy đứa con gái trong lớp.
"Nếu em thích, anh sẽ tặng em con đó."
Mẹ dặn, nếu thích một ai đó, phải tặng quà cho họ để thể hiện thành ý.
Lạc Đường nghe vậy thì nghiêm túc lắc đầu, khịt mũi:"Không được, ba em bảo không được tùy tiện nhận đồ từ ai đó chỉ vì mình thích nó."
"Hổ con này được đặt trên nóc, có thể anh rất thích, em không thể nhận."
Còn nhỏ như vậy, nhưng lý lẽ nói rất hùng hồn, chứng tỏ được gia đình dạy dỗ rất tốt.
Lưu Chí Tinh ngơ người, bé ốm yếu vậy mà còn hiểu được những lời này. Mỗi khi cậu nói như vậy trên lớp, mấy đứa khác còn khịt mũi khinh thường, bảo mới nhỏ lo nhiều như vậy làm gì.
Một em bé chọc người ta yêu thương, sơ sẩy là đụng vào trái tim sâu thẳm, khiến nó nở rộ như mùa xuân.
Cậu đưa tay xoa đầu Lạc Đường, mái tóc vàng tươi như ánh nắng ban mai, dịu nhẹ và dễ chịu.
"Vậy không cho nữa, chừng nào em đến nhà chơi thì anh cho mượn tiếp."
Đôi mắt sâu thẳm trong lòng đại dương khẽ xuất hiện vài vệt sáng nhỏ như ánh sao. Lưu Chí Tinh khẽ cười, người bạn mới này cũng không tệ.
Lạc Đường ngây thơ gật đầu. Bé mím môi vui vẻ ôm hổ bông, chợt nhớ đến thứ gì, lại đưa tay vào túi cá mập đem ra viên kẹo cam.
"Anh ơi."
"Cho anh nè."
Chí Tinh nhận viên kẹo nhỏ.
Dù sao vẫn là một đứa nhóc năm tuổi không hơn kém, vốn từ dù học hỏi nhiều cũng không thể bằng người lớn, không thể nghĩ thêm từ nào cao siêu hơn để miêu tả về bé ốm yếu.
Quen được ba ngày, cậu vô thức tổng kết lại. Lạc Đường ốm yếu, ngoan ngoãn, dễ thương, đáng yêu, lễ phép, ai nhìn cũng muốn yêu.
Nhìn viên kẹo được trang trí cẩn thận trên tay, không như lần trước cất cẩn thận vào túi, lần này cậu trực tiếp bóc vỏ bỏ kẹo vào miệng.
Vị ngọt nhanh chóng tan chảy trong khoang miệng, viên kẹo ướt át lăn lộn qua lại nơi không gian nhỏ hẹp, khiến khắp nơi nhiễm hương vị ngọt ngào của nó.
Cậu mở miệng, còn mang chút vị ngọt mềm mại của kẹo:"Tại sao em hay mang kẹo trong túi vậy?"
Lạc Đường khụt khịt:"Vì mẹ em không cho em ăn kẹo thường xuyên, nên em chỉ có thể cất trong túi mà ngắm."
Khi bé nhìn những người bạn xung quanh có thể ăn bánh kẹo thỏa thích, nỗi lòng tủi thân lại dâng trào.
Lưu Chí Tinh mím môi không muốn nói, cậu có thể cảm nhận được, ánh mắt của bé con mỗi khi nhìn thấy đồ ăn đều sáng như sao, chứa đựng trong đó niềm yêu thích mãnh liệt đối với bánh kẹo.
Em ấy thích như vậy, mà còn cho mình kẹo nhiều lần, chứng tỏ trong lòng em ấy, cậu đã chiếm được một phần nhỏ trái tim nhỏ bé.
Lưu Chí Tinh hít mũi, tự hứa với lòng sẽ đối đãi với bé thật tốt.
"Chúng ta coi phim hoạt hình nha."
"Dạ."
- ---
Hai ngày sau đó, ba mẹ Lạc Đường đã trở về.
Cả hai người đều có dáng vẻ mệt mỏi, Tô Dương Khiết ẵm con trai trên tai, thở dài, vẻ mặt trẻ trung xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện quầng thâm bên mắt.
Nguyễn Quân Dao không yên tâm về bạn mình, nhưng dù sao đây là chuyện riêng nhà họ, cô nhúng tay vào thì rất kỳ cục, chỉ đành khuyên vài câu.
Gia đình của họ phát triển theo từng năm, gần đây mới phất lên được, còn có một người con trai bị bệnh, nhưng trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa.
Bây giờ đối mặt với sóng gió này, cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ.
Tô Dương Khiết vén tóc sau tai, khẽ nắm chặt tay Lạc Anh Kiệt, nhẹ nhàng nhưng ánh mắt kiên định:
"Quân Dao, lúc trước chúng ta cũng học rồi. Đời người dài bao nhiêu chứ, một chút khó khăn cũng không vượt qua được, vậy còn có thể làm gì nữa?"
"Bọn tớ dấn thân vào giới thượng lưu, cũng không phải dễ dàng gì. Gia đình tớ trước giờ vốn không có nhiều tiền, lại sinh nhiều con, bây giờ tớ giàu rồi, ba qua đời để lại tài sản nhiều vậy, đương nhiên bọn họ thấy không phục."
"Không sao. Tớ sẽ cho họ thấy, dù họ có hết tài sản của ba, nếu không có đầu óc, cả đời cũng đừng mong nhiều tiền như tớ."
Nguyễn Quân Dao phì cười, đẩy cô:"Quả nhiên là bạn tớ. Mau về đi, con trai cậu hai ngày nay nhớ cậu lắm đó. Sau này có bận thì gửi nó qua đây lúc nào cũng được, nhà tớ rất thích bé con."
Lạc Đường hai má ửng hồng chôn vùi trong áo khoác ấm áp vui vẻ tạm biệt, bé ngó nghiêng muốn thấy anh trai, nhưng cậu hiện giờ ở trong nhà, không thể thấy.
Ngày hôm sau, Lưu Chí Tinh đứng trước cửa nhà bé lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy người ra.
Hôm nay trời khá lạnh, có khả năng tuyết rơi, Lưu Chí Tinh mặc áo khoác phao dày với mũ lông ấm áp, bên trong mặc áo len rồi mới đến áo đồng phục.
Nguyễn Quân Dao lau mũi, nhướng mày:"Con trai, không mau đi học sẽ trễ đó."
Lưu Chí Tinh nhíu mày:"Nhưng bé con còn chưa ra."
Dạo gần đây cậu rất thích đi học chung với Lạc Đường, hôm nay cậu còn giấu trong cặp mô hình mới mua, muốn gặp bé để chơi chung.
Cô xoa đầu cậu:"Bé Đường hôm nay bị ốm nên sẽ không đi học. Nên con mau đi học đi."
Lưu Chí Tinh nghe như sét đánh ngang tai. Tay cậu được mẹ nắm kéo đến trường, dần cách xa căn nhà lớn đóng chặt.
Cậu lo lắng:"Hay chúng ta cũng nghỉ đi ạ. Lỡ em ấy bị bệnh cần người chăm sóc..."
"Con trai, thời tiết lạnh nên bé con bị bệnh là điều đương nhiên, thể chất bé vốn rất yếu. Vả lại nếu có gì, cô Khiết và chú Kiệt sẽ xử lý."
"Vậy con sẽ nói chuyện với em. Người bệnh cần có người nói chuyện mà. Hai cô chú bận việc sẽ không thể nói chuyện được."
Nguyễn Quân Dao thở dài:"Nhổ chiều con về có thể qua thăm bệnh. Nhưng hôm nay con không được nghỉ học."
Lưu Chí Tinh phụng phịu không muốn nói chuyện. Cậu đá cục đá bé nhỏ bên đường, xem nó lăn lông lốc vào bụi cây, khuôn mặt như đưa đám.
Mấy ngày nay có Lạc Đường đi học chung, cậu mới thấy trường học thú vị hơn nhiều. Giờ không có bé, đó như một nơi sa mạc khô cằn chán ngắt vậy.
- ---
Mặt Lạc Đường đỏ ửng, là đỏ theo nghĩa đen. Bé bị sốt nặng từ đêm qua, đến giờ vẫn không giảm.
Tay bé xanh xao, tim đập mạnh, cả người yếu ớt nhắm chặt mắt, thỉnh thoảng còn ho rất dữ dội.
Bé bị bệnh tim bấm sinh, vốn phải uống thuốc qua ngày để duy trì. Những căn bệnh vặt thường ngày đối với Lạc Đường lại càng nguy hiểm.
Tô Dương Khiết đứng ngồi không yên, kéo tay chồng:"Chúng ta có nên đưa con tới bệnh viện không?"
Lạc Anh Kiệt cũng rất lo lắng:"Chúng ta nên gọi bác sĩ đến tại nhà xem bệnh trước. Nếu không ổn, liền kêu người đưa tới bệnh viện."
Dù sao từ khi bé con sinh ra, mỗi năm thời tiết chuyển biến đột ngột đều sinh bệnh, mà mỗi lần bị bệnh rất dữ dội, may mắn là đều vượt qua.
Nhưng bệnh vẫn là bệnh, không nên coi thường.