– Dì Khương?
Dì Khương quay đầu nhìn: – Sao thế San San?
Tường San khẽ cắn cắn môi, đắn đo một hồi lầu mới dám mở miệng, thanh âm phát ra có chút dè dặt hỏi.
– Hoàng… Gia Bách là người như thế nào ạ?
Dì Khương bỗng nhiên cười, giương mắt nhìn Tường San chăm chăm, như đang thăm dò, ngẫm ngợi một lát dì nhẹ giọng đáp.
– Cậu Bách là người như thế nào thì San San phải rõ hơn dì chứ? San San hằng ngày sống cùng cậu Bách mà.
Tường San vì câu nói của dì Khương mà thẹn đến đỏ mặt, tuy vậy nhưng làm sao mà cô rõ được chứ? Khi mà cô gặp anh ta chỉ có vài lần tới tên còn phải nghe qua miệng người làm gọi mới biết nữa là! Từ khi xem xong chương trình đấy Tường San sợ bản thân đi sai đường, sợ sẽ trở thành người đi phá hoại hạnh phúc của cô MC Phương Nhan, cô cúi đầu gượng gạo cười cho qua, rồi cũng không nói thêm hay hỏi bất cứ câu gì. Dì Khương nheo mắt trông thấy biểu cảm khác lạ của cô liền ôn tồn hỏi.
– San San, con sao thế?
– Dạ cháu không sao đâu dì Khương, chỉ là đột nhiên cháu ngẫu hứng nên hỏi thế thôi.
Dáng vẻ lưỡng lự che giấu của Tường San dì Khương nhìn là biết, cơ mà nếu Tường San đã không muốn nói thì dì cũng không tiện gặng hỏi nhiều, dì gật đầu, cầm hộp thuốc chầm chậm đi vào trong bếp, lúc trở ra trên tay còn đem theo đĩa trái cây cắt sẵn xếp gọn gàng. Dì Khương nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.
– Con ăn đi!
– Vâng ạ.
Trước khi rời khỏi dì Khương còn sắp xếp gọn gàng lại mớ len mà Tường San đan chưa xong, rồi kỹ càng dặn dò.
– Thôi đừng đan nữa nhé đợi tay con lành dì mua thứ khác cho làm.
– Dạ.
Dì Khương an tâm xoay người tiếp tục làm công việc, Tường San ngồi thẫn thờ ở phòng khách, xong lại lấy di động ra lén lút muốn tìm hiểu nhiều hơn về MC Phương Nhan và Hoàng Gia Bách, thông tin hiển thị đa phần là Phương Nhan còn Hoàng Gia Bách vốn dĩ rất ít ỏi, hầu như nhà báo không viết được gì! Tường San não nề thở dài cất điện thoại sang một bên, cô chậm chạp đứng dậy trở về phòng ngủ, một chút hoa quả cũng chả động vào, thú thật đã không còn tâm trạng nào ăn.
Buổi chiều tối! Sau khi chuẩn bị cơm nước xong xuôi dì Khương có lên gọi Tường San xuống ăn nhưng cô lại bản thân không đói cứ luôn nhốt mình trong phòng dì Khương thở dài hết cách đành đi xuống gọi báo cho Hoàng Gia Bách! Nhận được điện thoại từ dì báo cáo, Hoàng Gia Bách bàn giao công việc cho trợ lý xong liền cầm áo rời khỏi công ty, nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Tại nhà riêng của anh, dì Khương từ sớm đã đứng ở cửa mong ngóng, vừa thấy Hoàng Gia Bách lái xe về liền gấp gáp chạy ra Hoàng Gia Bách bước xuống xe lạnh giọng hỏi.
– Tường San đâu rồi?
– Dạ vẫn đang ở trên phòng thưa cậu.
– Cô ấy bị bệnh?
Dì Khương khe khẽ lắc đầu, không thể bị bệnh được bởi vì lúc sáng rõ ràng cô vẫn còn hào hứng ngồi đan len kia mà, chỉ là từ khi bị kim đâm vào ngón tay thì tâm tình có chút ngẩn ngơ mất hồn.
– San San không có bị bệnh, lúc con bé đan len có sơ ý đâm vào ngón tay thì đột nhiên tâm trạng từ lúc đó không được tốt lắm, nguyên buổi chỉ ở trong phòng cơm cũng không thiết ăn.
– Tôi biết rồi, cảm ơn dì.
Hàng mày Hoàng Gia Bách cau lại, dứt lời liền sải chân bước vào trong, anh trực tiếp lên thẳng phòng ngủ của Tường San không hề gõ cửa cứ thế mà đi vào, cô ở trong chăn nghe tiếng động thì rều rào cất giọng.
– Dì ơi, cháu thật sự không đói bụng, dì và mọi người cứ ăn trước đi ạ.
– Cô không đói nhưng mà tôi đói, mau xuống nhà ăn cơm đi.
Tường San nghe giọng nói sắc lạnh của anh thì bỗng nhiên giật bắn cả người tháo chăn ngồi bật dậy. Hoàng Gia Bách đứng trước giường chăm chăm nhìn cô. Tường San phát run vì cái nhìn lạnh buốt từ anh, thái độ có phần dè dặt, cô mím môi nuốt nước miếng thanh âm nhi nhí vang lên.
– Tôi… không đói thật mà.
– Cô không khỏe chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ đến.
– Tôi ổn!
– Vậy thì mau xuống ăn cơm, tốt nhất đừng giở trò.
Thái độ Hoàng Gia Bách vô cùng hờ hững lạnh nhạt, nói xong anh liền xoay người bước đi, vừa bước ra tới cửa bỗng nhiên Tường San gấp gáp gọi.
– Hoàng Gia Bách!
Anh nhíu mày cảm thấy bất ngờ khi nghe Tường San gọi mình như vậy, Hoàng Gia Bách hững hờ không nhanh không chậm xoay người định mở miệng thì đã nghe Tường San nhanh nhẩu hỏi gương mặt hết sức nghiêm túc.
– Anh có quen ai tên Phương Nhan không?
Cơ thể Hoàng Gia Bách bất chợt cứng nhắc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường anh thẳng thừng đáp.
– Không quen.
– Anh nói dối! Rõ ràng anh có quen vì sao nói không quen chứ? Chị đó là vị hôn thê của anh, anh đã có vợ vậy mà còn ra bên ngoài tìm người để thuê, Hoàng Gia Bách, anh làm như vậy không thấy có lỗi hả? Chị ấy mà biết sẽ buồn đấy.
– Tường San.
Hoàng Gia Bách bỗng dưng gằn giọng, đôi mắt San San rưng tròng, cô suy nghĩ cả buổi rồi, anh ta đã có vợ thì chuyện sinh con vốn dĩ phải để chị Phương Nhan đó thực hiện, cô không muốn chen chân mang tiếng phá hoại gia đình người khác, nói thật thất đức lắm. Tường San hít sâu một hơi lấy toàn bộ dũng khí cất giọng.
– Tôi không làm nữa, tôi không muốn mang thai sinh con cho anh nữa, hợp đồng giữa tôi và anh chấm dứt đi.
– Tường San, cô biết bản thân mình vừa rồi nói cái gì không hả?
– Tôi biết!
– Biết mà vẫn nói, cô không sợ hậu quả?
– Chính vì tôi sợ hậu quả nên mới phải kết thúc thỏa thuận với anh! Hoàng Gia Bách, năm nay tôi mới chỉ 22 thôi, tôi không muốn mang cái danh tiểu tam giựt chồng người khác, tôi không muốn hủy hoại thanh danh của chính mình tôi càng không muốn bị vợ anh đánh ghen! Hơn nữa mẹ tôi mà biết chuyện bà ấy sẽ chịu không nổi mất, coi như tôi cầu xin anh.
Hoàng Gia Bách dường như không thể nghe nổi mấy lời Tường San thốt ra anh hằm hằm bước tới giữ cằm cô nghiến răng
– Cô nói nhảm xong chưa?
– Tôi…
Tường San đang muốn nói nhưng vì động tác nơi tay Hoàng Gia Bách đột nhiên càng dùng sức mạnh bạo siết chặt, khiến cô đau đớn mặt mũi nhăn nhó những gì định nói Tường San đành phải nuốt ngược xuống, Hoàng Gia Bách hời hợt chen ngang.
– Tôi đã nói tôi không quen, cô nghe không hiểu?
– Ưm… đau…
– Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn an phận hoàn thành nhiệm vụ cho tôi, nếu không muốn bệnh tình của mẹ cô ngày trở nặng.
– Gia… Gia Bách, anh định làm gì.
– Hừ, còn làm gì nữa? Ngoài việc tôi ngừng việc chữa trị cho mẹ cô.
Khóe mắt Tường San rưng rưng, cô nén đau lắc đầu ngầy ngậy.
– Không… được, anh không được làm vậy.
– Mẹ cô và cả em trai của cô, kết cục bọn họ ra sao tất cả đều phụ thuộc vào cô đấy, cô liệu mà hành xử.
Dứt lời! Hoàng Gia Bách không hề biết thương hoa tiếc ngọc cứ thế mà thô bạo đẩy ngã Tường San ra giường xong liền xoay người bỏ đi!
Khốn kiếp đều tại cái chương trình chết tiệt kia, còn Phương Nhan cô ta dám to gan ăn nói xằng bậy, ban đầu Hoàng Gia Bách không mấy quan tâm nhưng không ngờ tới con mèo nhỏ ở nhà cũng xem rồi chất vấn anh? Hoàng Gia Bách một mạch xuống tầng, nét mặt sắc lạnh làm người làm một phen khiếp đảm hú hồn sợ sệt.
– Dì Khương.
– Dạ cậu Bách.
– Tường San vẫn chưa ăn gì, dì xem đem thức ăn lên cho cô ấy, phải canh chừng khi nào ăn xong liền báo cáo cho tôi.
– Dạ cậu!
Không nói thêm gì Hoàng Gia Bách sải chân bước ra cửa. Dì Khương lo lắng hỏi.
– Cậu không ở nhà ăn cơm hả?
– Tôi có việc.
– Vậy cậu có về không, để dì phần đồ ăn cho cậu.
– Chưa biết, nhưng dì cũng không cần đợi tôi đâu.
– Vâng, thế cậu Bách lái xe cẩn thận nhé!
Hoàng Gia Bách gật đầu rồi nhanh chóng đi ra chiếc xe mở cửa ngồi vào, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi nhà. Dì Khương nhìn theo xong thì đi vô, dì đem thức ăn lên phòng cho Tường San như lời dặn dò của Hoàng Gia Bách, vừa lên đến nơi đã thấy Tường San co ro khóc nức nở, dì Khương vội vàng đặt khay thức ăn qua một bên bước đến.
– San San, con sao thế?
Tường San ngước mặt, hai mắt sưng húp, cằm in hằn vệt đỏ, dì Khương nhìn liền hiểu ra là do cậu Bách ức hiếp, thảo nào mặt cậu Bách vừa rồi rất giận dỗi. Dì thở dài ôn tồn ôm Tường San vào lòng dỗ dành, ngoài chuyện an ủi cô ra căn bản dì cũng không biết làm thế nào,dì là phận người làm trong nhà không có quyền chất vấn cậu ấy, Tường San vùi mặt vào người dì thút thít.
*
Tại một nhà hàng sang trọng, Phương Nhan lịch sự rót rượu, dịu dàng cất giọng.
– Tiền bối, thật sự cảm ơn anh nhé?
Phương Nhan yểu điệu mỉm cười tay cầm ly rượu đỏ đưa lên về phía MC Phi Vũ, người đã đặt câu hỏi trên sóng truyền hình, anh ta hào hứng cụng ly nhấp một ngụm liền đáp.
– Không có gì, nhưng mà tại sao em phải dùng cách này chứ? Phương Nhan của anh vừa xinh đẹp lại tài giỏi chẳng lẽ cái tên Bách kia không thích?
Phương Nhan cong môi cười cười, uống chút rượu im lặng không đáp. Phi Vũ thấy thế cũng không muốn bới móc nhiều, anh ta tiếp tục chuyên tâm dùng bữa, bất chợt di động trên bàn của Phương Nhan đỗ chuông, cô ta hờ hững liếc nhìn nhưng tức khắc ánh mắt rực sáng, nụ cười trên khóe môi nồng đượm, vui vẻ cầm điện thoại lên.
– Tiền bối, em xin phép ra ngoài một chút.
– Được, em đi đi.
Phương Nhan nhanh chóng lả lướt bước đi, hai phút cô ta đã quay trở lại nét mặt ngại ngùng, áy náy mở lời.
– Tiền bối, ngại quá bây giờ em có chút việc, khi khác em mời anh một bữa đàng hoàng nhé.
– Nhìn dáng vẻ gấp gáp của em, lẽ nào là cậu ta gọi?
– Chuyện…
Phương Nhan càng thẹn, MC Phi Vũ bật cười khanh khách xua tay.
– Được, được anh hiểu, em đi đi kẻo cậu ta đợi.
– Em xin lỗi nhé.
– Không sao, mong cô sớm lên xe hoa là anh vui rồi.
Phương Nhan mỉm cười hạnh phúc, nói thêm đôi ba câu cô ta nhanh chóng cầm túi xách lên rời khỏi, MC Phi Vũ chầm chậm quay đầu nhìn theo xong thở dài.
Phương Nhan vừa ra khỏi cửa nhà hàng đã thấy xe của Hoàng Gia Bách đậu cách đó không xa, cô ta vui vẻ bước đến, Hoàng Gia Bách từ từ hạ kính xe.
– Lên xe.
Phương Nhan mở cửa ngồi vào, rất nhanh liền hỏi.
– Sao anh biết em ở đây mà đến đón thế?
– Hỏi trợ lý của cô.
Mặc dù câu trả lời của Hoàng Gia Bách rất cứng nhắc nhưng Phương Nhan không hề buồn ngược lại còn cười rất tươi, được Hoàng Gia Bách đến đón thú thật là điều cô ta mong chờ từ lâu lắm rồi. Anh chậm rãi lái xe chạy đi, không dài dòng trực tiếp vào thẳng vấn đề.
– Đính chính lại những gì cô đã nói trên sóng truyền hình đi.
– Dả? Gia… Gia Bách chuyện này.
– Chỉ vì những lời ngu ngốc của cô thốt ra mà khiến mèo nhỏ nhà tôi phát ghen.
Mặt mũi Phương Nhan phút chốc trở nên khó coi, cô ta không hiểu lời Hoàng Gia Bách nói là gì, nghi ngờ hỏi lại.
– Mèo nhỏ?
– Cô khiến vợ tôi ghen!