Cúp máy Hoàng Gia Bách đi thẳng vào nhà, bộ dạng như chưa có gì xảy ra, tầm khoảng 10 phút có người đưa một phong bì thư lớn đến Hoàng Gia Bách nhận xong thì đi lên tầng hai.
Vừa đẩy cửa đi vào Hoàng Gia Bách nhìn thấy Tường San từ phòng tắm trở ra, có lẽ bởi vì tắm bằng nước ấm nên khiến da dẻ lẫn gương mặt cô có chút hồng hào, hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc váy ngủ hơi ngắn khoe ra cặp chân dài mịn màng, trắng trẻo, bất giác yết hầu lên xuống, anh khẽ nuốt nước bọt, vờ vịt lên tiếng.
– Hợp đồng của em, đọc đi.
– Vâng cảm ơn anh.
Tường San nhận lấy bước lại ghế mở ra xem, cơ mà hợp đồng lần này dường nhiều tờ hơn lần trước, chữ không là chữ cũng khiến cô muốn hoa mắt, mặt ngơ ngác hỏi.
– Sao nhiều vậy?
– Đúng vậy, hợp đồng này không như trước nên em đọc kỹ rồi ký đi.
Tường San căng mắt ráng xem, hợp đồng toàn có lợi cho cô, đều là sau khi hoàn tất nhiệm vụ nhận những gì tất thảy đều ghi rõ, Tường San hài lòng đặt bút ký.
– Xong rồi.
– Em lăn dấu tay nữa đi.
Để tránh nghi ngờ Hoàng Gia Bách nhanh nhảu nói thêm.
– Bản này quan trọng nên không chỉ có ký tên không thôi, còn phải lăn dấu tay.
Dứt lời, Hoàng Gia Bách lấy từ trong túi ra hộp mực in dấu tay chưa cho cô. Tường San phồng má “Oh” một tiếng nhận lấy, không hề nghi ngờ mà điểm dấu vân tay vào, xong xuôi cô mỉm cười đưa cho anh.
– Đây.
Hoàng Gia Bách cầm lên xem, khóe môi mấp máy ẩn ý cười, anh nhìn cô tự dưng hỏi một câu.
– Em chắc đã đọc hết?
– Phải.
Tường San nhíu mi mắt, trong lòng dấy lên chút hoài nghi! Bộ còn gì cô chưa đọc sao? Rõ ràng cô coi qua hết rồi, giây phút định bảo Gia Bách cho xem lần nữa thì đã thấy anh ung dung gấp bản hợp đồng lại nơi khóe môi nở cười gật đầu.
– Đọc rồi thì tốt! Nghỉ ngơi sớm đi.
– Vâng.
Hoàng Gia Bách xoay người rời khỏi phòng, trên nét mặt hiện rõ thái độ ưng ý, anh cười không khép được miệng, trong phòng Tường San cũng không quá suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng bật mây sấy khô tóc rồi leo lên giường ngủ, mấy ngày nay quần quật cô sớm đã kiệt sức, phải ngủ một giấc.
*
Tại nhà Họ Phương.
Tận tối muộn Phương Nhan mới quay về, thân xác rũ rượi, hai mắt sưng húp đỏ hoe trên người còn thoang thoảng mùi rượu, cô ta bước vào nhà suýt nữa thì hù chết người làm.
Nữ người làm giật bắn mà không dám la lên, bịt chặt miệng cúi đầu chào, sau khi bình tĩnh mới dám nói.
– Dạ chào cô hai.
Phương Nhan không thèm đoái hoài thất thần đi vào khiến người làm thêm hoảng hồn, mọi khi cô Phương Nhan về nhà đều sẽ hung hãn gây sự. Sao đột nhiên hôm nay hiền lành thế?
Phòng khách ông bà Phương vừa thấy con gái quay về thì thở phào đứng dậy tiến tới, bà Phương nhìn cô con gái tàn tạ hốt hoảng hỏi.
– Nhan Nhan, con làm sao thế?
– Mẹ…
– Mẹ nghe đây, có chuyện gì thế con.
Phương Nhan nức nở kể ra.
– Ông nội Hoàng Gia Bách đã chấp nhận con đó là cháu dâu còn bảo Gia Bách đưa nó về nhà họ Hoàng ở mẹ ạ, hoàn toàn không đếm xỉa tới con.
Ông Phương nghe xong lẳng lặng thở dài một hơi, bà Phương lườm nguýt chồng, rồi dìu cô con gái qua ghế ngồi trước, hằm hằm chất vấn.
– Ông Phương, ông thở dài là như thế nào?
Ông Phương chậm rãi ngồi xuống ghế, uống chút trà não nề đáp.
– Đã nói chuyện rồi.
– Bên đó nói như thế nào?
– Ông Gia Bách hủy đính ước năm xưa.
– Sao chứ?
Bà Phương gầm lên, trợn trừng hai mắt tức lộn ruột, bà ta chống nạnh quát.
– Lão già đó dám hủy hôn? Lão nghĩ con gái nhà tôi là gì, ông già sắp xuống lỗ đó còn lắm chuyện nữa?
– Người ta dẫu sao cũng là người lớn tuổi, đáng bậc cha mình, bà đừng nói thế.
– Tôi việc gì phải nể? Ông không thấy con gái của tôi thành ra thế này hả? Ngồi đó mà bênh.
Phương Nhan giàn giụa nước mắt nhìn ông Phương nghẹn ngào.
– Họ thật sự hủy hôn?
– Đúng vậy.
Câu trả lời của ông Phương vừa dứt ngay lập tức cô ta cầm ấm trà hung hãn ném xuống sàn, khiến nó vỡ tan tành, ông bà Phương giật bắn mình, sững sờ trố mắt nhìn. Phương Nhan đầu óc bấn loạn, điên cuồng gào thét.
– Tại sao? Ai cho họ hủy, tại sao lão già đó dám hủy.
– Nhan Nhan à…
– Con không cho họ hủy, Hoàng Gia Bách là của con.
Cô ta vừa nói vừa không ngừng đập phá đồ, ông bà Phương xanh mặt phải lao vào giữ chặt con gái, phút chốc phòng khách đã trở nên hỗn độn.
– Nhan Nhan bình tĩnh đi con, đúng vậy Gia Bách là của con, mẹ sẽ lấy cậu ta về cho con.
Phương Nhan khóc càng thảm thiết.
– Bằng cách nào? Con nhỏ đó có thai rồi, họ sẽ cưới nhau, mẹ còn lấy được Hoàng Gia Bách về?
– Được, mẹ hứa.
Nghe câu trả lời chắc nịch của mẹ Phương Nhan mới bình tĩnh lại một chút, cô ta cười.
– Thật không mẹ?
– Ừm, cái thai chắc gì của Gia Bách? Nó có thai được thì con gái yêu mẹ cũng có được, mẹ không tin khi con mang giọt máu của Hoàng Gia Bách mà bên đó không cưới con.
Phương Nhan nghe xong càng hớn hở, bà Phương thấy Phương Nhan ngoan ngoãn thì thở phào, bà ta lau nước mắt cho con gái nói tiếp, gương mặt hiện rõ sự nham hiểm độc ác.
– Một khi con bước chân vào nhà họ Hoàng thì nó là cái gì? Nhan Nhan của mẹ chỉ cần chèn ép nó khiến nó xảy thai, mất con rồi Gia Bách tức khắc chán ghét nó ngay, nghĩ thử đi nhà đó mong mỏi có cháu biết bao, giờ chỉ còn mình con có thai dĩ nhiên là được thương gấp đôi, vị trí con dâu nhà họ Hoàng mãi mãi thuộc về mỗi con gái mẹ.
– Nhưng… Gia Bách không dễ để con chạm vào, đến gặp mặt anh ấy còn không muốn.
– Chuyện đó con gái không cần lo lắng, mẹ đã có cách tính toán, bây giờ con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, phải dưỡng nhan sắc thật xinh đẹp để làm cô dâu của Gia Bách chứ.
Phương Nhan hai mắt sáng ngời gật đầu lia lịa nghe lời.
– Con lên phòng thưa mẹ.
– Được, ngủ ngon nhé con gái.
– Vâng.
Phương Nhan đứng dậy cũng hơi loạng choạng đi về phòng rất nhanh chóng. Tâm trạng vui vẻ hẳn ra khi được mẹ trấn an.
Ông Phương đợi Phương Nhan đi khỏi mới dám nhăn mày hỏi.
– Bà nói thế là thế nào?
– Còn thế nào, dĩ nhiên tôi phải đem thứ Nhan Nhan muốn quay về.
– Nhưng Gia Bách là người, huống chi người ta đã từ chối đính ước khi xưa rồi.
Bà Phương hằm hằm ngoác mồm quát chồng.
– Nực cười, thằng Gia Bách đáng lẽ là của Nhan Nhan nhà mình, là cái con ranh chết tiệt kia không rõ từ đâu chui ra dám to gan lấy đi, tôi là mẹ không bao giờ đứng nhìn người ta ức hiếp con tôi.
– Còn cái lão già kia không biết còn sống bao lâu mà lắm chuyện, đợi con bé Nhan vào đó xong người đầu tiên tôi tiễn đi là lão.
– Bà phủi phui cái miệng đi, để người khác nghe thấy thì không hay đâu, dù gì nhà họ Hoàng nổi tiếng bao đời, trên cơ chúng ta rất nhiều.
Bà Phương khinh khỉnh bĩu môi.
– Tôi thì sợ gì cái nhà đấy? Ông đó cũng thôi ngay lối sống hèn mọn nhún nhường đi nhà chúng ta thì thua gì?
– Haizzz, bà chẳng hiểu gì cả.
– Tôi chẳng hiểu gì cả? Ông dám nói thế, tôi cho ông thời gian qua nói chuyện kết quả ông lại để người ta hủy đính ước? Đúng là cái đồ vô dụng, năm xưa mắt tôi mù mới lấy ông.
– Ông không nhờ nhà tôi thì liệu có ngóc đầu lên nổi không? Mà dám nói với tôi như thế?
Bà Phương lườm nguýt mắng chửi không hề nể mặt, ông Phương chỉ biết ngậm ngùi cúi đầu nghe bà vợ to tiếng quát.
– Ông câm rồi à?
– Tôi… xin lỗi bà.
– Cút về phòng ngủ cho tôi, thật vô dụng không nhờ vả được gì, còn khiến con gái cưng của tôi khóc sưng mắt.
Ông Phương không một lời phản bác, lặng thinh xoay người đi về phòng, những chuyện này ông vốn nghe nhiều thành ra quen! Nhiều khi nghĩ lại ông cũng hối hận khi cưới bà ấy, phải sống ẩn nhẫn dưới bóng nhà vợ chừng ấy năm, luôn sợ vợ, đội vợ lên đầu.
*
– Người đâu?
Nghe tiếng gọi lớn, một nữ người làm nhanh chân đi ra.
– Dạ bà.
– Mau dọn dẹp chỗ này đi.
– Dạ.
Bà Phương cũng không nói gì thêm, cầm di động lên tâm cơ nghĩ ngợi một lúc thì bấm số gọi! Đầu dây rất nhanh đã có người nghe máy.
– Alo tôi nghe.
– Điều tra tất tần tật lịch trình sắp tới của Hoàng Gia Bách cho tôi, sẵn cậu điều tra luôn cái con ranh đang ở cùng nó