“Là tôi!”
Tần Mạc nói xong liền ném người nọ ra.
Hai chữ không có chút độ ấm nào, hoàn toàn làm chấn trụ giám đốc Lý. Hai mắt hắn kịch liệt lay động lên, mặt dán vào màn hình máy tính, cứ như vậy ngồi lên ghế. Cho đến khi Tần Mạc đi ra ngoài hắn vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, khuôn mặt tái nhợt dọa người.
Bởi vì hắn biết tiền đồ của hắn đã xong rồi. Không cần tổng giám đốc lên tiếng cũng biết kế tiếp hắn sẽ lập tức bị đuổi việc, thậm chí còn không thể sống yên ổn ở Giang Thành nữa!
Vì sao... Vì sao tên bại gia tử kia lại do tổng giám đốc Tần giới thiệu?
Đồng thời!
Tốc độ tay của Phó Cửu cũng biểu hiện trên máy tính của tuyển thủ.
Mỗi tuyển thủ nhìn thấy thành tính như vậy đều ngây ngẩn cả người, kế tiếp là không tin tưởng được ồ lên!
Hơn 90%!
Giờ khắc này mọi người đều im lặng.
Chấn động, giật mình, kinh ngạc thổi quét toàn bộ phòng thí nghiệm!
Tốc độ tay như vậy, bọn họ luyện từ đời trước cũng không đạt được!
Tuyển thủ số 19 này đến tột cùng là ai?
Mỗi người đều tò mò tự hỏi trong lòng.
Chỉ là tư liệu của cậu ta đã sớm bị xé bỏ ném vào trong thùng rác... Một cái vả mặt này thật tuyệt vời!
Tần Mạc đi nhanh ra ngoài, bóng dáng kia lạnh tới cực điểm, dọa bí thư Lương và Phong Dật sợ đến mặt trắng bệch.
Đặc biệt là Phong Dật.
Trận vòng loại này là do hắn làm chủ.
Ai biết được thủ hạ của hắn lại trực tiếp đuổi Hắc Đào Z, người mà hắn tốn công sức đi tìm ra khỏi cửa.
Không chỉ riêng tổng giám đốc tức giận, hiện tại hắn rất muốn làm thịt lão Lý khốn nạn kia!
Bí thư Lương cũng không dám nhắc nhở tổng giám đốc của bọn họ về chuyện bữa tiệc tối kia, cậu ấy đang trong trạng thái ác ma ẩn mình dưới hình hài một con người.
Đột nhiên Tần Mạc dừng lại bước chân, lấy di động ra từ trong túi quần, ngón tay ấn xuống màn hình, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng: “Cậu đang ở đâu?”
Ba chữ rất nhạt, hình như đang gửi tin nhắn WeChat?
Bí thư Lương và Phong Dật nhìn thoáng qua nhau, người có thể khiến tổng giám đốc gửi tin nhắn WeChat vào lúc này...
Tiểu yêu tinh/ Hắc Đào Z!
Lúc này Phó Cửu còn đang đánh giá tiệm lẩu trong miệng thiếu niên, mày nhíu một cái: “Đây là tiệm lẩu rất bình thường trong miệng cậu?”
Trong ba tỉnh miền Đông Bắc chỉ có Michelin là nhà ăn tiêu chuẩn nhất.
Ngoại trừ cần tiền, còn phải có thế lực mới bước chân vào được.
Tiệm lẩu bình thường?
Đưa mắt nhìn lại một trong mười những tiệm lẩu ngon nhất thế giới.
Thiếu niên thẹn thùng cười, gãi gãi đầu tóc của mình: “Cậu, cậu muốn ăn cái gì? Tôi, tôi bảo bọn họ đem lên.”
“Thịt đi, tôi theo chủ nghĩa ăn thịt.” Phó Cửu cũng không xem thực đơn, vô cùng tà khí ngồi trên ghế, ý cười mê người: “Không nghĩ tới tham gia cuộc thi lại nhặt được một phú nhị đại.”
Thiếu niên bắt đầu nói lắp: “Không, không phải, tôi, tôi không giàu như cậu nói đâu. Chỉ, chỉ có thể mời cậu ăn lẩu. Về sau chờ tôi kiếm tiền rồi mời, mời cậu ăn cái khác!”
“Đáng yêu quá!” Phó Cửu chớp mắt cười, toàn thân đều tản ra hơi thở mê hoặc người.
Oanh!
Mặt thiếu niên lại đỏ: “Cậu, cậu luôn nói chuyện kiểu như vậy sao?”
“Kiểu gì?” Phó Cửu thấy mình sắp bị vạch trần, rũ mắt nhìn thiếu niên.
Thiếu niên đẩy đẩy gọng kính: “Luôn, luôn phóng điện như vậy.”
“Đẹp trai là phải như thế này.” Một tay Phó Cửu vịnh lưng ghế, tóc bạc mắt đen, mang theo một cổ yêu tà.
Thiếu niên nghe vậy nên ngây ra một chút, kế tiếp cười cười: “Cũng, cũng đúng. Đợi, đợi một chút, là tiếng vang từ điện thoại của cậu phải không?”
Điện thoại?
Phó Cửu nghiêng người lấy điện thoại từ trong túi quần ra, vừa nhìn liền thấy tin nhắn WeChat của Tần đại thần gửi, trong miệng ngậm một chiếc đũa, ngón tay thon dài gõ chữ trả lời.
“Lúc nãy thi đấu làm quen được tiểu soái ca, cậu ấy đang mời tôi ăn lẩu. Anh họp xong rồi sao?”