Cố tình, Tần Mạc còn thấp giọng hỏi thiếu niên một câu: “ Sờ thích không?”
Bạc Cửu đại khái còn chưa kịp phản ứng được hoàn cảnh của mình, rất tự nhiên ở kia nghiêm túc gật gật đầu: “Sờ thật không tồi nha...”
Từ sau khi biết được đại thần chính là tiểu sủng vật theo cô lúc còn bé, cô còn có cái gì cần phải cố kỵ nữa, có phải hay không?
Lúc còn nhỏ cũng nhiều lần đẩy ngã như vậy mà.
Sờ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Đôi mắt thiếu niên cười đến nheo lại thành hình trăng khuyết, nhìn qua liền khiến người ta muốn xoa xoa một phen.
Tần Mạc dựa lại gần sát bên tai Bạc Cửu.
“A~”
Bỗng nhiên “a” một tiếng
Lâm Trầm Đào ở bên kia lắc lắc đầu, tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn chính là có một loại cảm giác.
Tiểu Hắc Đào chết chắc rồi!!!
Nhưng cố tình người nào đó lại giống như là thổ hào, còn ở kia hướng về phía Tần Mạc ngây ngô cười cười.
Hướng lão hổ cười??
Lão hổ còn có thể nhịn cậu sao?
Tiểu Hắc Đào, chỉ số thông minh của cậu, là bị ăn luôn rồi à?
“Kế tiếp, là nhiệm vụ cuối cùng.”
Tổ tiết mục nhìn trời sắp chuyển sang đêm tối.
“Tới hồ, thi đấu bơi lội.”
Lâm Trầm Đào bỗng phát hiện ra rằng, chỉ cần không phảỉ là những đề mục liên quan đến gay, hắn đều có thể tiếp thu được.
Hơn nữa …
Trò mật thất tử vong khủng bố như vậy hắn còn chơi qua được, còn có gì đáng sợ nữa chứ!
Dù sao cũng không phải hắn lên, có đội trưởng ở đây mà!
Phân kính đạo diễn lần này có chút do dự.
Rốt cuộc là nên làm Đại Hắc Đào lộ cơ thể, hay là nên làm Tần Thần lộ đây.
Người sau chắc chắn sẽ không phối hợp.
Phải biết rằng Tần Thần rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào.
Không chọc được.
Đành phải xoay đầu sang, nhìn về phía thiếu niên.
Bạc Cửu trả lời vô cùng dứt khoát: “Tôi sợ nước, sẽ không bơi lội, có thể cứu chữa thêm một vòng cũng không được, sẽ chết.”
Nghe vậy, Tần Mạc hướng tới thiếu niên bên này nhìn thoáng qua.
Mặc dù tư liệu Bạc Cửu chưa hoàn toàn đến tay anh.
Nhưng một ít thông tin cơ bản, Tần Mạc vẫn là biết đến.
Phó gia thiếu gia xác thật là một cái phế vật quả thực không sai.
Nhưng cái phế vật này cũng có sở trường.
Ví dụ như bơi lội…
Đôi ngươi Tần Mạc trầm xuống một chút, tầm mắt chậm rãi từ trên mặt thiếu niên xẹt qua.
Bạc Cửu bất động thần sắc tùy ý để mặc đại thần đánh giá, cuối cùng thở dài một hơi: “Hơn nữa trên người tôi còn có thương tích.”
“Thương tích gì?” Tần Mạc nhướng mày.
Bạc Cửu duỗi tay đem áo thun màu đen kéo lên, khóe miệng cắn:
“Vết đỏ, thấy không?”
Tầm mắt Tần Mạc dừng ở trên một tấc da thịt đường cong trắng nõn kia, từ góc độ này của anh nhìn qua, bụng nhỏ của thiếu niên bằng phẳng trắng nõn, vừa xem liền hiểu ngay.
Ngay cả mắt rốn đều phảng phất cùng người khác không giống nhau, vừa nhỏ vừa trắng.
Càng đừng nói là hai bên sườn lõm vào tạo thành hai đường cong, mang theo một loại dụ hoặc làm người ta phát cuồng.
Anh không nhìn thấy cái vết đỏ gì đó.
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt này, thật sự là thiếu đòn.
Tần Mạc duỗi tay, trực tiếp đem vạt áo thiếu niên kéo xuống về lại vị trí.
Hiện tại anh chỉ có hai cái ý niệm.
Cái thứ nhất, tuyệt đối sẽ không để Bạc Cửu ở trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là ở trước ống kính cởϊ qυầи áo.
Cái thứ hai, vào buổi tối anh sẽ làm cho người nào đó sờ thứ biến đổi trên người anh!
Bạc Cửu thật sự không rõ, đang yên đang lành, tiểu sủng vật của cô, như thế nào ánh mắt nhìn cô lại nảy sinh ác độc như vậy ???
Uổng công cô tính toán trước sẽ có phân đoạn bơi lội này, dứt khoát ở trên người mình động tay động chân, chính là vì để đem ra sử dụng cho loại tình huống này.
A, đúng rồi, cô đã quên, hiện tại tiểu sủng vật của cô, còn là đại thần cao lãnh!!!
Bạc Cửu lại là cười, nhìn có chút hư hỏng.
Tay Tần Mạc vẫn còn đè vạt áo người nào đó xuống, quay đầu đi hướng Phân kính đạo diễn nói: “Đội của chúng tôi, để tôi lên.”
“Đội bọn tôi bên này, tôi tới.” Tiêu thần vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại ngay lúc này đứng lại đây, hai chân thon dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt nhìn Tần Mạc, vô cùng khơi gợi cảm xúc qua màn ảnh.