Editor: Tiểu Linhh.
Beta: Mi Mi.
Có lẽ là không ngờ rằng thiếu gia nhà mình sẽ thân mật với ai như vậy.
Trương phó quan lái xe, theo bản năng lui về phía sau liếc mắt nhìn kính hậu bên trên.
Hơi thở trên người đại thần vẫn rất dễ chịu.
Giống như là sông băng trên núi tuyết Côn Lôn, mát lạnh lại đan xen hơi thở của cây tùng mùa hạ.
Rất dễ dàng có thể làm người ta buông lỏng phòng bị.
Chẳng qua là Bạc Cửu cũng không thật sự ngủ.
Ngón tay đại thần để ở vị trí này, cô cũng không thể ngủ.
Thời kỳ đặc biệt dù sao cũng phải nâng cao phòng bị hơn một chút.
Trên bụng truyền tới lực làm cho cơ thể cảm thấy rất thoải mái.
Làm giảm nỗi đau một chút.
Ở góc độ như vậy, khi Tần Mạc vừa cúi xuống, liền có thể nhìn thấy lông mi của thiếu niên rũ xuống, đánh xuống một vòng ảnh cạn.
“Vị trí này, không phải là dạ dày, rốt cuộc em bị bệnh gì?”
Một câu nói rất lạnh nhạt.
Lại đâm trúng trọng tâm.
Bạc Cửu bình tĩnh rất: “Ruột đau, em cứ cảm thấy lạnh như vậy.”
“Phải không?” Tần Mạc hỏi ngược lại rất ung dung thong thả.
Bạc Cửu không biết đại thần có phải nghi ngờ hay không, vừa muốn di chuyển.
Liền bị tay trái đại thần đè lại: “Lộn xộn cái gì, không ngủ à?”
Bạc Cửu vẫn để lên bụng, lại sợ bị hoài nghi: “Em đổi tư thế.”
Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên, giọng nói nhàn nhạt nói tiếp: “Cũng được, xe đủ lớn.”
Bạc Cửu phát hiện, đại thần vừa mới nói xong câu đó.
Một tay anh để cho cả người cô ở sau bả vai anh trượt xuống một chút. Sau đó, đầu cô liền gối lên trên đùi anh.
Giống như đại thần nói vậy, không gian bên trong xe cũng khá lớn.
Cho nên cô nằm nghiêng như vậy, cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái. Mặc dù người không tiện di chuyển, nhưng lại có thể thả lỏng cái ở đằng trước kia.
Chẳng qua là, tư thế như vậy … dù sao vẫn có cảm giác đại thần đem cô trở thành công chúa.
Lần này công chúa ngồi ở ghế phụ bên cạnh lái xe, thấy động tác của chủ nhân nhà mình lúc đó, liền meo một tiếng.
Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang, Tần Mạc cau mày.
Công chúa quay đầu lại, lập tức im lặng.
Mèo này thật biết nhìn người, khi ở với cô, trước đến giờ cũng chưa từng nghe lời như vậy a.
Bên trong xe rất ấm áp.
Hơn nữa là tư thế thoải mái như vậy.
Sau khi thả lỏng cơ thể mệt mỏi rã rời, cảm giác thư thái lan đến toàn thân Bạc Cửu.
Dù sao đại thần cũng không chê cô.
Cô cũng không có cái gì khác người.
Ngủ trên đùi đại thần, cơ hội này không phải là lúc nào cũng có.
Chủ yếu là nhắm mắt lại, nhất là không phải trả lời vấn đề đâm trúng trọng tâm của đại thần.
Hơn nữa, rất ít khi như vậy.
Khi cô động đậy một cái.
Đại thần sẽ cúi xuống nhìn, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, toàn thân toả ra cảm giác cấm dục.
Bạc Cửu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia.
Lại có một ý nghĩ muốn đem đại thần mang về nhà nuôi.
Đau đớn ở bụng đã giảm một chút.
Tốc độ xe cũng rất vừa phải, không nhanh không chậm, mang theo tác dụng thôi miên.
Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Bạc Cửu còn ngửi thấy hương thuốc lá bạc hà chỉ dành riêng cho đàn ông kia, theo bản năng đem mặt xê dịch tới nơi ấm áp kia.
Tần Mạc cúi đầu, mắt nhìn sườn mặt thiếu niên tái nhợt, ánh mắt dời đến một vết đỏ trên cổ tay, hơi thở liền lạnh thêm mấy phần.
Trương phó quan bên này vẫn không hiểu, tại sao sau khi thiếu niên ngủ, thiếu gia giống như là trở thành một người khác.
Bên kia, Tần Mạc đã gọi cho phòng pháp lí tập đoàn Tần Thị.
Tống luật sư, cũng là người đang vì Bạc Cửu ở đồn công an kia. Khi nhìn thấy điện thoại gọi đến, lúc đó ngón tay dừng một chút, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Tần tổng?”
Đây là số điện thoại trong nước, Tần tổng hắn… đã về nước?