Đó cũng là tên gọi cá nhân?
Phong hồ ly nháy mắt.
Người đẹp chủ trì lại hỏi một lần: “Cậu có thưởng thức các tuyển thủ chơi game hay không?”
“Đương nhiên là có.” Bạc Cửu cong khóe miệng một cái: “Tần Mạc, không chỉ thưởng thức khuôn mặt anh ấy mà còn thưởng thức đấu pháp của anh ấy.”
Người đẹp chủ trì cười: “Khen Tần thần như vậy, là đang ở đây phát đường sao?”
Bạc Cửu cười cười không lên tiếng.
Người đẹp chủ trì tiếp tục hỏi: “Tất cả các trận đấu trong hôm nay, mọi người để ý rằng cậu chơi một nhân vật bình thường cũng sẽ không chơi đến. Lại ngoài dự đoán của mọi người, cậu chơi rất tốt. Tôi nghĩ rằng mọi người đều rất quan tâm, cậu tập đánh pháp sư khi nào, dù sao trước kia cậu đều chơi nhân vật tính công kích tương đối mạnh.”
“Hôm trước.”
Thiếu niên nói hai chữ.
Khiến cho người đẹp chủ trì dừng một chút: “Làm phiền cậu nhắc lại một lần khi nào thì tập đánh?”
“Ngày hôm trước.” Thiếu niên vừa nói vừa không quên trấn áp công chúa trong ngực.
Người đẹp chủ trì ít nhiều có chút thất thần: “Hai ngày là có thể tập đánh một nhân vật tốt đến như vậy?”
“A… Ừ.” Bạc Cửu cũng không nói, lúc ấy cô chơi liền ba giờ, đánh 5 trận liền lên tay.
Người đẹp chủ trì than thở: “Không hổ là khu C thủ Tân Sát Nhân Vương mới! Tôi tin tưởng những người hâm mộ đều giống như tôi. Sau này càng ngày sẽ càng mong đợi trận đấu có cậu.”
Đúng là cái dạng này.
Sau một thời gian cả nước so tài.
Rất nhiều em gái thích chơi game, đều bắt đầu si mê một cậu thiếu niên.
Sản phẩm xung quanh bán được rất nhiều hàng.
Một tiểu thương buôn bán thậm chí còn gãi đầu một chút: “Từ trước đến giờ chưa từng thấy qua một game thủ còn nổi hơn minh tinh.”
Trong một đêm, gần như cả Giang Thành đều thấy đoạn phỏng vấn thiếu niên này.
Cuối cùng thiếu niên tóc bạc một tay đút vào túi quần, một tay lơ đễnh ôn nhu ôm mèo trắng. Bộ dạng đẹp trai mười phần nhìn ống kính, thật là làm tim người ta đập bang bang.
Nhưng mà nổi tiếng thế này, ắt sẽ có người không biết đang kiên trì ở đó.
Mười một giờ đêm.
Thiếu niên mới ăn được một chút cơm.
Còn chưa ăn xong liền nằm bò ở trên bàn ăn phòng khách.
Vốn là công chúa còn nhảy ở trên bàn ngửi tới ngửi lui, ý đồ muốn cho nhân loại ngu xuẩn luôn uy hiếp nó một móng vuốt.
Thấy gò má thiếu niên đang ngủ say, lại đem móng vuốt thu hồi lại, bắt đầu rất kiêu ngạo bước bước chân mèo.
Xem như ngươi phần đồ ăn ngon cho ta, Bản Đại Vương liền tha thứ ngươi.
Công chúa bước một hồi, lúc sau không sai biệt lắm, đem mình khẽ quấn khẽ quấn, quấn thành một cái quả cầu mập bằng nhung, tựa vào bên mặt thiếu niên.
Một người một con mèo, vừa vặn có thể sưởi ấm lẫn nhau.
Lúc này, ở một chỗ khác trên Trái Đất, bên kia bờ Thái Bình Dương. Ánh mặt trời rất êm dịu, xuyên qua tấm rèm màu trắng, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ cấm dục.
“Tần, nơi này có cảm giác không?” Bác sĩ nói là chính tông tiếng Anh, tóc vàng mắt xanh, ngón tay đè ở trên cổ tay anh. Đôi mắt nhìn phản ứng của người bệnh.
Rất êm tai một chữ: “Không.”
“Tôi đã hiểu. ” Bác sĩ viết mấy câu tiếng Anh vào quyển sổ của mình. Sau đó lại dặn dò một số việc rồi mới cầm đồ đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tần Mạc, anh mặc quần áo bệnh nhân trắng tuyền, thật giống như là bên trong truyện Manga đi ra, Ác Ma màu trắng.
“Thiếu gia, có cần xem một chút tình hình thi đấu hay không?” Sĩ quan Trương đứng ở bên cạnh, anh hiểu rõ thiếu gia quan tâm thứ gì.
Thật không ngờ, Tần Mạc lại từ chối: “Không cần, tôi sẽ không nhịn được.” Bởi vì trên thế giới này, có một người rất quan trọng. Quan trọng đến mức chẳng qua chỉ thấy ID trò chơi, cũng sẽ không khống chế được muốn gặp cái tên kia…