Editor: Bích Hóa
Sau lưng Phó Cửu chợt lạnh, thật sự cô không có dự đoán được đại thần sẽ hỏi tới loại vấn đề này.
Nhưng mà không phải mỗi khi đại thần hỏi loại vấn đề này đều phân biệt trường hợp sao?
Tuy rằng người của chiến đội Vân Trung và phóng viên đều đã đi rồi, lúc này xung quanh chỉ còn người của chiến đội Đế Minh.
Nhưng... Cái này làm cô không biết nói như thế nào. Hễ có chút sắc đẹp, dường như cô đều coi trọng, trong trí nhớ là vậy...
“Hả?“
Hiển nhiên Tần Mạc cũng không tính toán để Phó Cửu tránh được vấn đề này. Anh hơi nhíu mày.
Phó Cửu sờ sờ mũi, mơ hồ nói một câu: “Cũng không có mấy cái.”
“Không có mấy cái là mấy cái? “ Ánh mắt Tần Mạc đảo qua.
Phó Cửu không nói lời nào.
Lâm Phong thích nhất là loại náo nhiệt này, bắt đầu dồn ép hỏi: “Cậu mới vừa nói không có mười cũng có tám, chẳng lẽ là chín?“
Phó Cửu vẫn không nói gì.
Lâm Phong cười ha ha: “Không thể nào, còn nhiều hơn sao? Mười mấy?“
Phó Cửu nhìn anh ta một cái, ý tứ là nói anh nhanh câm miệng lại.
Lâm Phong khiếp sợ: “Đừng nói cho tôi là hai mươi mấy người?”
Theo số lượng mỗi một lần gia tăng, sườn mặt Tần Mạc liền lạnh theo mấy phần.
Cuối cùng Phó Cửu thấy không có cách nào xong việc, dứt khoát thừa nhận: “Ai không có thời tuổi trẻ, không phải anh cũng từng thổ lộ với người khác sao?"
Câu hỏi dành cho Lâm Phong.
Lúc này sống lưng Lâm Phong dựng thẳng, tay vỗ vỗ ngực mình: “Đó có thể giống nhau à? Người được anh trai đây thổ lộ đều là phụ nữ. Còn cậu thì sao, sao lại coi trọng Lăng Khiếu?"
“Sao tôi biết được." Đây là phản ứng chân thật của Phó Cửu, đúng thật là cô không biết vì cớ gì mà Phó Cửu trước kia lại coi trọng Lăng khiếu.
Lâm Phong cười chỉ vào thiếu niên: “Thẹn thùng, này tuyệt đối là thẹn thùng.”
Phó Cửu: “..." Tôi thẹn thùng cái em gái anh, anh không thấy sắc mặt đại thần đang dần đen đi hay sao! Có thể chuyển đề tài không!
Thật rõ ràng là Lâm Phong không ý thức được điều này, ngón tay vuốt cằm: “Cậu nói xem, với cái dạng này của cậu, thời điểm thi đấu vào ngày mai có phải sẽ thủ hạ lưu tình gì đó?"
“Yên tâm, tôi sẽ giết chết anh ta." Phó Cửu vì không muốn đại thần lại tiếp tục phát ra hàn khí, đến cả lời nói tàn nhẫn cũng thả ra ngoài.
Nào biết Lâm Phong bày ra tư thế từng trải, lắc đầu thở dài một hơi: “Cậu đây là vì yêu sinh hận, anh hiểu, anh hiểu mà.”
Phó Cửu: "..."
Người nào đó tới lôi anh ta đi có được không?!
Cứ như vậy, dọc theo đường đi, đề tài nói chuyện cũng không ở trên người Phó Cửu nữa.
Người trong chiến đội Đế Minh cũng đều không phải người thường.
Phát sinh loại sự tình này, thứ bọn họ để ý không phải là vì sao Phó Cửu sẽ tỏ tình với nam sinh kia.
Mà là chuyện khác.
“Tiểu Hắc Đào. “
“Hả? “
“Chúng tôi đều vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu đã tỏ tình với người khác rồi, sao còn có lá gan tỏ tình với đội trưởng nữa chứ?”
Phó Cửu theo bản năng nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn đi phía trước kia.
Ngày hôm qua ở nhà họ Phó mới xuất hiện tình huống xấu hổ như vậy
Hiện tại lại tới...
Phó Cửu cảm thấy chuyện này cần giải thích: “Đây là hiểu lầm.“
“Hiểu lầm? “
Lâm Phong nhướng mày: “Ý cậu là muốn nói cậu chưa bao giờ thổ lộ với đội trưởng ư?"
Phó Cửu lại liếc mắt nhìn người phía trước một cái: “Đã từng thổ lộ, nhưng chỉ là do thưởng thức, thưởng thức đó có hiểu không?”
Lâm Phong hiểu rõ "À" một tiếng.
Những người khác cũng lộ ra biểu tình "Thì ra là thế".
Chỉ có người trong chuyện đang đi tuốt phía trước bỗng nhiên dừng bước chân lại, nghiêng người đi tới, gương mặt tuấn mỹ nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm thúy: “Là dạng thưởng thức nào khiến cậu muốn ngủ cùng tôi, hả?”