“Đội trưởng, Phó Hi Minh có tin tức.”
Ban đêm, người của chiến đội Tạp Lị ngồi trước máy tính, quay đầu nhìn về phía sau.
Lưu Li đứng lên: “Bên kia nói cái gì?”
“Còn có thể nói cái gì.” Người nọ cười, đắc ý nói không nên lời: “Toàn bộ đều giống với những gì đội trưởng đã đoán trước, Phó Hi Minh so với chúng ta càng muốn làm cho tên Phó thiếu phế vật kia lăn ra khỏi Đế Minh hơn, còn nói muốn chúng ta tiếp tục đăng bình luận, ngày mai chuyện này liền sẽ náo động đến cả vòng Điện Cạnh đều sẽ biết.”
Lưu Li rũ mắt: “Cứ như vậy thì Phó Cửu thật sự sẽ xong rồi.”
“Ai quản hắn xong hay không xong, đội trưởng, em biết là chị mềm lòng, nhưng chị cẩn thận nghĩ lại đi, nếu không phải vì tên Phó Cửu kia, chúng ta cùng Đế Minh có quan hệ khẩn trương như vậy sao? Chờ hắn đi rồi, chúng ta mới có thể chậm rãi làm hòa hoãn quan hệ với Đế Minh.”
Lưu Li nghe các đội viên nói, vờ giống như bị thuyết phục: “Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.”
Trên thực tế, người lúc trước ra chủ ý chính là cô ta.
Làm sao cô ta có thể mềm lòng, chỉ là bên ngoài vẫn phải giả vờ một chút.
Còn có ba ngày nữa chính là thi đấu cả nước.
Thừa dịp lúc này đem Phó Cửu đuổi ra khỏi chiến đội Đế Minh, thời cơ vừa vặn tốt.
Là một người mới, quá cường hãn ắt sẽ chết.
Một đạo lý như vậy mà cũng không hiểu, còn muốn vào vòng hỗn loạn Điện Cạnh này.
Đôi mắt Lưu Li trầm xuống, cái già mà CP Tần Đào, nên kết thúc rồi.
Người đàn ông kia nếu không là của cô ta thì cũng không nên là của bất cứ ai khác.
Bóng đêm bên ngoài ngày càng đậm.
Sương mù quanh quẩn, cơ hồ vây quanh khắp Giang thành.
Hàn Phong thật là không hiểu em gái này của mình.
Ngày hôm qua còn náo động nói người ta là lòng dạ hẹp hòi, hôm nay liền nói rất muốn mời người ta ăn một bữa cơm, một là vì xin lỗi, hai là vì nói lời cảm tạ, nếu không phải bởi vì Phó Cửu ở đó, hiện tại không biết cô đã bị người ta khi dễ thành hình dạng gì,
Hàn Phong cũng muốn tìm cơ hội ngồi xuống tâm sự với Tần Mạc.
Hiện tại em gái nhỏ tuổi nhất nhà mình cũng bị thuần phục đến mềm mại, thậm chí còn quấn lấy hắn, hắn không gọi điện thoại, Hàn Tố Tố liền náo động ở trên lầu.
Hàn Phong lắc lắc đầu, đầu tiên là thông qua Giang Tả gửi một tin cho Tần Mạc, nói là cần gặp Phó Cửu, hai anh em bọn họ muốn tự mình bồi tội.
Thời điểm Tần Mạc nhận điện thoại, người đứng trước cửa sổ sát đất, thấp mắt nhìn ngọn đèn của toàn thành phố.
“Tần Mạc, cậu còn đó không?” Giang Tả thật lâu nghe người bên kia trả lời, còn tưởng rằng người bên kia không đồng ý.
Nào biết được bên này Tần Mạc lại trả lời, nhàn nhạt mở miệng: “Tớ hiện tại đi đón tên ở Phó gia kia, cậu nói địa chỉ đi.”
Sau khi Giang Tả báo xong địa chỉ thì cúp điện thoại, mơ hồ cảm thấy bạn tốt hôm nay có chỗ gì đó không thích hợp.
Chỉ là cụ thể không thích hợp chỗ nào hắn cũng không nói được.
Tần Mạc thu hồi tầm mắt, nghĩ đến nếu anh đột nhiên trực tiếp xuất hiện ở Phó gia, bộ dáng ngây ngốc ngậm kẹo que của người nào đó, môi mỏng không tự chủ được công lên.
Lương bí thư đứng ở bên cạnh nhìn.
Từ trước tới này.
Tần tổng đều chưa từng cười giống như vậy.
Hiện tại bởi vì muốn đi đến Phó gia, cho nên mới có biểu tình này sao?
Thật sự không phải vì hắn tưởng tượng quá nhiều.
Mà là Tần tổng biểu thị quá rõ ràng!
Chủ yếu là, Tần tổng, anh cứ như vậy tới Phó gia, có suy nghĩ tới năng lực tiếp thu của người ở Phó gia chưa?
Lương bí thư vừa thấy tổng tài nhà bọn họ phải đi, theo bản năng liền đuổi theo.
Toàn thân Tần Mạc mang hơi thở cấm dục nhàn nhạt, bên trong là tây trang phẳng phiu, bên ngoài áo khoác màu đen có một vòng nhung quấn quanh, giống như là một ma cà rồng thường xuyên xuất hiện ở phim điện ảnh nước ngoài, làn da trắng nõn, hai tròng mắt thâm thúy, xoay người lại, quét mắt liếc hắn một cái,
Lương bí thư nháy mắt ủ rũ, yên lặng lui trở về……