Quán thịt xiên nướng cách nhà họ Phó cũng không xa, chỉ là ở trong một ngõ nhỏ của Giang Thành.
Nói thật thì không có nhiều người đi ăn đồ nướng vào mùa đông, đa số đều ăn lẩu, dù sao ăn lẩu cũng làm người ấm áp hơn.
Nhưng từ khi có cửa hàng tiện lợi, liền mặt dày mày dạn xuống cửa hàng ăn để sinh tồn.
Bên ngoài lạnh không chịu nổi, trong nhà thì ngược lại.
Ở phương Bắc, trong nhà rất ấm áp, đặc biệt cửa hàng thịt xiên nướng này lại không lớn, chỉ có trong cuộc sống của những nhân tài lão làng ở Giang Thành mới có cơ hội nhìn thấy lò lửa hình quả bầu, thực bội phục cảm giác cổ kính này.
Phó Cửu cầm ván trượt lên.
Tần mạc nhướng mày: “Nhà này? “
Phó chín cười: “Đừng nhìn nơi này bề ngoài xấu xí, thịt là thịt sạch, dê là dê thật. "
Hiện giờ đồ giả rất nhiều, tất cả mọi người đều biết.
Nhà này không giống thế, người làm thịt xiên là cặp vợ chồng già, để ý nhất chính là chân thật.
“Lạnh, thực lạnh a." Phó Cửu vừa nói, vừa đẩy cửa chạy đi vào, cuối cùng cũng có chút cảm giác của học sinh cao trung.
Tần Mạc đi theo phía sau cô, không có chút tức giận nào cả.
Cho nên thời điểm bọn họ vừa tiến vào mới có thể bị một vài người ở tiệm Internet vừa đánh xong trò chơi vây xem.
Những người đó tuổi cũng không lớn, vừa đủ một bàn bia. Lúc nhìn thấy ván trượt trong tay Phó Cửu, bọn họ liền ngây người hồi lâu. Ngay sau đó lại nhìn thấy Tần Thần tôn quý như vậy, đến cả nói chuyện cũng quên mất đi, ánh mắt nhắm thẳng bên này mà bay tới.
Thật ra Phó Cửu cũng không thèm để ý ánh mắt chung quanh, ngồi xuống ghế, quay mặt qua cười nói: “Phiền bà lấy cho cháu mười hai chai rượu, hai phần thịt xiên, hai phần gân, còn lại chúng cháu sẽ gọi sau.”
”Được, chờ chút! “ Bà chủ già kia trả lời, cầm rượu ra ngay.
Hai ngày này Phó Cửu hết nhịn nổi rồi, không ăn thịt không uống rượu thì sống trên đời này chẳng còn gì vui nữa. Hiện tại nhìn thấy mười hai chai rượu, khóe miệng câu lên cao.
Còn không chờ cô hành động, Tần mạc đã duỗi tay tới đè lại cổ tay của thiếu niên đang nóng lòng muốn thử đồ ăn kia, tiếng nói rất nhạt: “Bỏ thuốc và rượu, đã quên à?”
Phó Cửu lắc đầu nhắc nhở: “Anh Mạc, lỡ như vào lúc không có mặt anh thì sao?”
“Lúc tôi không có mặt đã có dì quản cậu thay tôi.” Tần Mạc rất bình tĩnh.
Phó Cửu nghe vậy, trong phút chốc liền ủ rũ: “Vậy tôi uống cái gì đây. “
Một tay Tần Mạc chống cằm, bàn tay khác cầm lấy thực đơn từ trên tay thiếu niên, chăm chú nhìn một hồi mới nói: “Canh trứng gà.”
Phó Cửu: “…” Có ai tới quán thịt xiên nướng để uống canh trứng gà sao? Không muốn cho cô ăn thịt xiên sao?!
“Nếu không thì nước sôi để nguội.” Tần mạc lười biếng nhìn biểu tình của thiếu niên: “Cậu chọn một cái đi.”
Lựa chọn như vậy… Phó Cửu im lặng: “Canh trứng gà.”
“Được.“ Tần mạc nhìn thiếu niên như vậy, nhịn không được bật cười: “Chắc là một chén không đủ để cậu uống. “
Vẻ mặt Phó Cửu rất nghiêm túc: “Còn có thịt nữa, cũng không phải là tôi có thể ăn đặc biệt như vậy.”
“Thịt dê, bò thuộc thức ăn kích thích.” Tần Mạc vươn tay chạm vào khóe mắt thiếu niên: “Muốn tái phạm?”
Khoan đã! Phó Cửu ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ bất cứ lúc nào cũng có thể tự phụ trước mắt mình, ý tứ của đại thần là nói cô chỉ có thể uống canh trứng gà thôi ư?
“Còn nói đi ăn thịt xiên nướng cơ mà?”
Tần Mạc nghe câu hỏi của thiếu niên, giọng nói thờ ơ lạnh lùng: “Tí nữa sẽ để cậu nhìn thấy thịt xiên mà cậu luôn thèm khát, cậu còn muốn ăn cái gì đều có thể gọi, gọi tới tôi ăn giúp cậu.”
“…” Phó Cửu dừng một chút mới mở miệng: “Anh Mạc, lòng dạ anh đen tối như vậy sẽ mất tôi, anh biết không?”
“Hử?” Tần Mạc cười cong môi, vô cùng đẹp trai.
Phó Cửu cảm thấy cô cũng có nhược điểm, ví dụ như khi đối mặt với người đẹp trai hơn mình sẽ phá lệ khoan dung đại lượng: “Lần này tha thứ cho anh.”