Đại thần gọi tới hả?
Sao lại không gọi vào di động của cô?
Phó Cửu nghĩ vậy, đưa tay chạm vào túi quần mới phát hiện di động đã tắt máy.
Thời điểm xuống lầu nghe điện thoại.
Trần Hiểu Đông và Hạ Hồng Hoa hai người đứng một bên trái một bên phải, vẻ mặt biểu lộ như "Tôi không cố tình nghe lén đâu, tôi chỉ là đi ngang qua thôi", biểu hiện hết sức rõ ràng.
Phó Cửu cười, một tay đút túi quần, cầm ống nghe đang đặt ở bên cạnh lên: "Alo, anh Mạc."
Bên phía đại thần truyền đến âm thanh như ở bên ngoài, mặc dù cách ống nghe nhưng cũng có thể nghe được tiếng nhạc không rõ ràng: " Đa dùng thuốc nhỏ mắt chưa?"
Phó Cửu giật mình, đúng thật là đã quên mất cái này.
Trên tay Tần Mạc còn kẹp điếu thuốc, nguyên bản là ra ghế ngoài nói chuyện cho an tĩnh một chút, vừa nghe thấy bên kia không phản ứng, anh mới hơi nhíu mày.
Sau lưng anh đã có một bóng người đi tới gần, trên mặt nở nụ cười: "Cậu đang gọi cho ai đấy, lại còn đi ra ngoài gọi nữa chứ?!
Đã rất nhiều năm trôi qua, đám người bọn họ chưa từng thấy Tần Mạc chủ động gọi điện thoại cho người khác. Anh em cảm thấy mới mẻ nên muốn hỏi thăm xem người kia là ai.
Tần Mạc chỉ liếc mắt nhìn bạn một cái, xem anh ta như không tồn tại, tiếp tục nói với bên kia: "Bên cạnh cậu còn có ai?"
"Trần Hiểu Đông và mẹ của tôi." Phó Cửu cười khẽ: "Họ đang nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, chắc là do anh Mạc gọi tới nên cảm thấy lạ."
Trần Hiểu Đông và Hạ Hồng Hoa lập tức cứng đờ, người uống nước chút nữa thì bị sặc, người không uống nước cũng kêu rên trong lòng. Cửu à, có một số việc chỉ cần mình biết là được, không cần phải nói ra đâu!
Tần Mạc ở bên kia nghe, khóe miệng hơi cong lên, tựa như mỗi lần đều như thế này, thiếu niên cũng nói chuyện rất vui vẻ: "Đưa điện thoại cho dì."
"Để làm gì?" Phó Cửu cau mày.
Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt: "Có việc, hỏi thăm sức khỏe."
Phó Cửu còn tưởng là chuyện làm ăn, nghiêng người tới gần Hạ Hồng Hoa nói: "Mẹ, đến đây đi, nghe lén lâu như vậy, anh Mạc muốn hỏi thăm mẹ."
Muốn nói chuyện điện thoại cùng bà?
Hạ Hồng Hoa ngây người ra.
Không phải từ trước tới nay bà chưa được thấy mặt của Tần thiếu ở Giang Thành.
Chỉ là những lần đó đều là cuộc họp về thương nghiệp.
Loại họp như vậy đều có sự phân chia cấp bậc.
Vòng luẩn quẩn xung quanh Tần thiếu, đừng nói là bà, ngay cả Phó Trung Nghĩa cũng không có biện pháp chen vào.
Bà còn nhớ rõ lúc ấy Phó Trung Nghĩa cầm ly rượu, bộ dáng muốn tiến lại gần bên kia.
Thật ra Hạ Hồng Hoa cũng không có ý tưởng này. Dù sao lượng cơm ăn của mình, bản thân mình là người rõ ràng nhất.
Nếu đó không phải là một vòng tròn cố định, không cần thiết phải vứt bỏ tự tôn, một hai phải chen vào nó.
Nói vậy cũng quá hèn mọn.
Nhưng mà lúc ấy Hạ Hồng Hoa vẫn bị khí thế của người thanh niên Tần Mạc này làm cho hoảng sợ.
Hạ Hồng Hoa tới từ nông thôn, bà hâm mộ nhất chính là người có văn hóa.
Nhìn lướt qua Tần Mạc, không thể nghi ngờ chính là loại nhân vật nổi tiếng mà toàn thân đều lộ ra tự phụ.
Vốn dĩ Hạ Hồng Hoa cho rằng, đời này sẽ không có liên lạc qua lại với Tần thị.
Không nghĩ tới……
Điện thoại?
"Là dì phải không?" Tiếng nói ở đầu dây bên kia gợi cho người ta một loại cảm xúc đẹp đẽ quý giá.
Cái này khiến Hạ Hồng Hoa có chút mộng ảo trong nháy mắt, bà ho mạnh một tiếng mới lên tiếng đáp: "Ừ."
Có lẽ Tần Mạc chưa bao giờ gọi kiểu điện thoại như vậy, suy nghĩ một hồi mới nói: "Chào dì, tuy cuộc gọi hôm nay của cháu có chút lỗ mãng, nhưng cũng vì lo lắng cho gia hỏa này. Mắt Phó Cửu hoạt động quá mức cho phép, tốt nhất là khi ở nhà dì hãy giám sát chặt chẽ, đừng để cậu ấy tùy tiện chơi máy tính và di động nữa."
Phó Cửu đứng ở kia, tay đút vào túi quần, cũng không biết đại thần và mẹ cô đang nói gì.
Mẹ cô chỉnh lại ống điện thoại, vô cùng nghiêm túc: "Được, không thành vấn đề!"