Phó Cửu dựa người vào ghế, tiếng nói rất nhạt: “Tôi và đại thần đã cùng nhau đánh phó bản vài lần. Từ trước đến nay anh Mạc đều đánh công kích, trợ công gì đó chỉ là thuận tay. Tôi nghĩ lúc này anh ấy vì phối hợp với mọi người nên mới luôn ở sau trợ công. Đợi sau này tôi ra sân là có thể thay đổi chiến lược.”
Là như thế này sao?
Các đội viên trong chiến đội Đế Minh đều nghiêng mắt nhìn, đội trưởng không phản bác cũng đại biểu cho toàn bộ suy đoán của Tiểu Hắc Đào rất đúng.
Nhưng thật ra Phó Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, mày đẹp hơi nhíu: “Các cậu và đại thần đã tổ đội hai năm mà không biết đại thần phụ trách đánh công kích ư?”
Lâm Phong và COCO nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt kia không thể nói tới.
Vân Hổ đã mở miệng trước: “Bởi vì yêu cầu của chiến đội cho nên mấy năm nay đội trưởng vẫn luôn đánh trợ công.”
Nói cách khác, trước nay đại thần chưa từng phát huy kỹ năng anh ấy am hiểu nhất.
Đơn giản chỉ là yêu cầu của chiến đội…
Sau khi nghe được đáp án này, không chỉ Phó Cửu ngừng lại, thậm chí cả biểu tình của những người khác cũng đều thay đổi.
“Trước nay cậu đều không nói với tôi.” Lâm Phong nhìn về phía Vân Hổ, hai mắt lay động.
Ngược lại Vân Hổ vẫn trầm ổn như cũ: “Cũng do gần đây tôi nhìn thấy đoạn video ngắn về trận đánh ở vùng ngoại thành của đội trưởng và Tiểu Hắc Đào mới phát hiện, thì ra đội trưởng đánh công kích lợi hại hơn.”
Lâm Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này mở miệng lại cảm thấy giữa yết hầu như bị thứ gì đó ngăn chặn.
Hóa ra ở một nơi mà bọn họ không biết, đội trưởng đã hi sinh nhiều như vậy.
Tần Mạc vẫn vân đạm phong khinh*: “Có vẻ như các cậu rất cảm động?”
*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Các thành viên của chiến đội Đế Minh đều đồng lòng, cùng nhau gật đầu.
Tần Mạc cười: “Nếu vậy thì mỗi người tăng thêm một giờ luyện tập tốc độ tay trên một ngày, loại sự tình cảm động này cũng không thể nói suông ngoài miệng.”
Lâm Phong, Vân Hổ, COCO, Mập Mạp cùng: “…”
Quả nhiên không thể cảm động vì đội trưởng!
Bản tính của thương nhân, nhà tư bản vạn ác!
“Khoan đã, ngoại trừ những người vây xem đội trưởng và Tiểu Hắc Đào đánh ở vùng ngoại thành, hơn nữa cũng không quay video, kia cũng đại biểu cho người của chiến đội khác chưa biết sau này đội trưởng sẽ phụ trách đánh công kích, là ý tứ này đúng không?” Cuối cùng đầu óc của Lâm Phong cũng thông suốt.
Phong Dật ngồi ở trên ghế phó điều khiển, đúng lúc quay đầu lại, đuôi cáo cũng lộ ra ngoài: “Hiện tại các cậu đã biết rõ vì sao lúc tôi vừa thấy Tiểu Hắc Đào xuất hiện, hai mắt đều sáng lên, một hai đều muốn đào cậu ấy lại đây. Tốc độ tay của cậu ấy thích hợp với Tần Thần nhất, điểm này cần phải giữ kín. Chờ đến thời điểm thi đấu cả nước, những kẻ đó sẽ biết cái gọi là dự đoán của bọn họ căn bản chỉ là nói nhảm!”
Phong Thượng hiểu anh trai của cậu, ngày thường anh ấy không nói như vậy, quả nhiên hôm nay là nói sao trời…
Sau khi biết nguyên nhân này, tâm tình của các thành viên chiến đội Đế Minh đều rất phức tạp.
Ba năm nay đội trưởng vẫn luôn để cho bọn họ luyện tập tốc độ tay, có lẽ cũng là vì điều này.
Muốn tìm một người phối hợp cùng nhau đánh với anh.
Nhưng bọn họ vẫn không nghĩ sâu xa như vậy.
Cho đến khi thiếu niên kia xuất hiện.
Trách không được đội trưởng sẽ biến hóa nhiều như vậy.
Cuối cùng mọi người cũng giải trừ nghi hoặc trong lòng.
Vừa rồi bọn họ luôn muốn hỏi, thói ở sạch của đội trưởng đâu mất rồi?
Sau khi gặp được Tiểu Hắc Đào, tất cả mọi thứ đều tốt.
Anh sẽ không bao giờ chạm vào thuốc nhỏ mắt, càng đừng nhắc tới việc nhỏ thuốc cho người khác.
Nếu là trước kia, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng đến loại sự tình này.
Nhưng bây giờ… Động tác của đội trưởng ôn nhã tự nhiên như vậy, bọn họ thật sự có một loại cảm giác thác loạn*.
*Thác loạn: Lộn xộn, không ngay ngắn, không theo đúng trật tự của nó.
Nhưng mà hôm nay theo như lời của đại diện Phong, bọn họ đã hiểu rõ tất cả.
Nhân tài đặc thù, đương nhiên phải đối đãi đặc thù…