Thẩm Thứ cũng không lo Hứa Bỉnh Chương sẽ trả thù. Tuy người này không từ thủ đoạn, nhưng người làm chính trị đều rất thức thời. Nếu không có cách nào vĩnh viễn diệt trừ hậu họa thì họ cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với người ta.
Nhưng người này làm việc quá tàn nhẫn như vậy, không cần Thẩm Thứ trừng trị ông ta thì sớm muộn gì ông ta cũng bị ác giả ác báo.
Đối với anh, anh chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về Úc Tùng Niên.
Vẻ mặt mờ mịt của Úc Tùng Niên khi ngồi dưới nhà gỗ nhỏ ngày hôm đó, đến bây giờ nhớ lại anh vẫn cảm thấy trong lòng đau nhói.
Khác với anh còn có Thẩm Đạo Xương bên cạnh, sau khi ông Úc qua đời, Úc Tùng Niên thật sự chẳng còn gì nữa.
May là hiện tại Úc Tùng Niên có anh, cũng có nhà.
Đến giờ tan làm ở công ty, Thẩm Thứ cầm lấy áo khoác và chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Khăn quàng cổ đã được giặt qua nên vô cùng mềm mại và ấm áp. Mùi hương thường có trên người Úc Tùng Niên cũng theo khăn quàng cổ mà tràn vào xoang mũi.
Bởi vì màu sắc quá sáng, thư ký nhìn ra chiếc khăn quàng không phù hợp với phong cách của anh, nhưng vẫn cười nói: “Rất hợp với anh.”
“Cảm ơn.” Lúc Thẩm Thứ chuẩn bị rời đi, thư ký nói thêm một câu: “Ông chủ, đêm Giáng sinh vui vẻ.”
Bấy giờ Thẩm Thứ mới nhớ hóa ra hôm nay là đêm Giáng sinh, khó trách hôm nay anh lại cảm thấy không khí trong công ty rộn ràng như vậy.
Ra khỏi công ty, đèn trang trí bên đường đều đã được thắp sáng, cây thông Noel to lớn được dựng ở đại sảnh. Thậm chí các bảo vệ đều đeo một chiếc khăn quàng nhỏ màu đỏ trên cổ.
Thẩm Thứ kéo chiếc khăn lên che mặt. Sau khi vào xe mới nhớ ra có lẽ anh nên chuẩn bị một phần quà. Nhưng hôm nay Úc Tùng Niên gọi anh đến trường học tìm cậu, nhìn thời gian thì có vẻ không kịp rồi.
Hiện tại mỗi ngày Úc Tùng Niên vẫn đi xe máy đi làm, không biết tại sao nhưng cậu không thích lái xe. Tuy nhiên từ khi ở cùng Thẩm Thứ, Thẩm Thứ cho rằng tính an toàn của xe máy không đủ cao, thường thường đều tự mình đưa đón Úc Tùng Niên.
Nếu thật sự không có thời gian thì sẽ để tài xế đưa cậu đi.
Hồi trước anh đều giải quyết hết công việc ở công ty xong mới về nhà, bây giờ thì lại đem công việc về nhà xử lý.
Thư phòng là nơi anh và Úc Tùng Niên ở chung nhiều nhất. Dù không nói lời nào, một người làm việc, một người vẽ tranh đọc sách thì bầu không khí vẫn rất khoan khoái, hài hòa.
Lái xe tới trường học cũ, lúc Thẩm Thứ xuống xe cảm thấy chóp mũi mát lạnh, một bông tuyết tan ra trên gương mặt anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là tuyết rơi.
Thẩm Thứ lấy điện thoại ra xem, nhìn tin nhắn anh và Úc Tùng Niên nói chuyện phiếm, trên xe không tiện nhắn lại nên Úc Tùng Niên gửi tin nhắn thoại tới.
Anh thích nghe giọng nói của Úc Tùng Niên lặp đi lặp lại, cũng thích nhìn những câu Úc Tùng Niên gửi tới.
Thẩm Thứ vừa nhìn điện thoại vừa không tự chủ mỉm cười. Đến khi đi tới cửa trường học liền bị một người túm lấy cánh tay, nhẹ nhàng kéo về một bên.
Thẩm Thứ ngẩng đầu, là Úc Tùng Niên đang cầm dù. Đối phương dùng lòng bàn tay xóa đi những vết nước do tuyết để lại trên mặt anh: “Nhìn gì đấy, chăm chú như vậy?”
“Đang nhìn em đó.” Thẩm Thú thành thật trả lời.
Dường như cách nói chuyện giữa bọn họ đã trở nên trái ngược hoàn toàn so với vài tháng trước.
Hiện tại Thẩm Thứ luôn biểu hiện rất thẳng thắn, mà Úc Tùng Niên thường xuyên bị sự ngay thẳng của Thẩm Thứ làm cho mặt đỏ tới mang tai.
Giống như hiện tại, Úc Tùng Niên đỏ hết vành tai: “Rõ ràng là đang nhìn điện thoại mà.”
Thẩm Thứ mở màn hình điện thoại lên, để đối phương thấy rõ giao diện, đúng là đoạn nói chuyện phiếm của hai người họ. Lần này Úc Tùng NIên không chỉ đỏ lỗ tai mà ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Bọn họ sóng vai nhau đi về hướng phòng học.
“Ra đây làm gì, sao không đợi anh trong phòng học?” Thẩm Thứ hỏi.
Úc Tùng Niên đáp: “Thấy dự báo thời tiết bảo hôm nay có tuyết, vừa mưa vừa tuyết, quá lạnh. Lại nhớ tới buổi sáng anh ra ngoài không cầm dù theo nên em ra đón anh.”
Tuyết ẩm bên ngoài dần dần lớn hơn, gió lạnh thấu xương. Mãi đến khi bước vào phòng bật máy sưởi, Thẩm Thứ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc anh cởi khăn quàng cổ xuống, thấy Úc Tùng Niên vẫn luôn nhìn khăn quàng cổ mà cười, liền không khỏi mỉm cười nói: “Tay nghề của em tốt thật. Lâm Chí Quân bảo hồi đại học hắn cũng nhận được một cái, có điều mới quấn được một mùa đông đã rã ra, còn rất lạnh.”
Thẩm Thứ cởi áo khoác xuống vắt lên ghế cạnh cửa. Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay tái nhợt: “Hôm nay em gọi anh tới giúp là cần làm những gì vậy?”
Úc Tùng Niên đứng dậy, đi đến pho tượng được bọc một lớp nhựa trong suốt đặt ở giữa phòng. Cậu vươn tay kéo lớp nhựa phủ bên ngoài xuống, toàn bộ pho tương lập tức rơi vào trong mắt Thẩm Thứ một cách đầy bất ngờ.
Kim loại kết hợp với thạch cao, bụi gai quấn quanh thân người. Cửa sổ hóa thành gông xiềng, sừng hươu cuốn lấy cơ thể. Mà gương mặt của pho tượng thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó chính là anh.
Có điều gương mặt của pho tượng bị trát một lớp màu đỏ, giống như một dải lụa đỏ che mắt.
Thẩm Thứ bị dục vọng rõ ràng ẩn giấu bên trong chấn động đến mức gò má nóng hổi: “Cái này… Em làm từ khi nào?”
Úc Tùng Niên nói: “Trước khi kết hôn. Nhưng vẫn còn thiếu vài thứ nữa mới hoàn thành.”
“Là thứ gì?” Thẩm Thứ cũng không cho rằng mình có thể trợ giúp Úc Tùng Niên hoàn thành pho tượng này. Thậm chí anh còn chưa từng vẽ tranh, làm sao có thể hỗ trợ cậu đây?
Nhưng Úc Tùng Niên mang đất sét đã mài sẵn ra, ra hiệu cho Thẩm Thứ dùng tay tạo thành hình trái tim. Bấy giờ Thẩm Thứ mới xác nhận Úc Tùng Niên đang nghiêm túc.
Cậu thật sự muốn đồ vật do Thẩm Thứ lung tung làm ra trở thành một phần trong tác phẩm của mình.
Dù chưa từng làm bao giờ nhưng yêu cầu của Úc Tùng Niên cũng không đòi hỏi kỹ thuật gì. Thẩm Thứ hoàn thành rất nghiêm túc, dựa theo tỉ lệ cực kỳ nghiêm ngặt nặn ra một trái tim cân xứng.
Nặn một hình trái tim không khó, Thẩm Thứ nhanh chóng làm xong. Anh nhìn Úc Tùng Niên cất kỹ trái tim kia rồi dẫn anh ra khỏi phòng học.
Trên lối đi của trường học, bọn họ gặp vài học sinh. Khi nhìn thấy Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên nắm tay nhau, tất cả đều cười hì hì.
Mọi người ồn ào đến mức đã có mấy lần Thẩm Thứ muốn rút tay về, nhưng đều bị Úc Tùng Niên nắm chặt lại.
Cậu xoay đầu lại: “Tránh làm gì? Bọn họ đều biết anh là chồng em.”
Thẩm Thứ bị một tiếng chồng làm cho kinh hãi, lòng bàn tay nháy mắt chảy không ít mồ hôi.
Chỉ vì hôm qua trên giường lúc anh suýt ngất, Úc Tùng Niên cũng ghé vào lỗ tai anh gọi ‘chồng’.
Chắc là cậu cũng nhớ đến chuyện giống anh, nhiệt độ bàn tay Úc Tùng Niên cũng tăng cao lên rất nhiều. Có điều cậu không làm gì với Thẩm Thứ cả.
Thứ nhất là vì nơi này có nhiều học sinh, ảnh hưởng không tốt. Thứ hai là vì nhiệt độ ở hành lang không cao, cậu sợ Thẩm Thứ sẽ bị cảm.
Đương nhiên Thẩm Thứ không biết Úc Tùng Niên đang suy nghĩ gì. Anh cho rằng tốt xấu gì hai người cũng đang ở trường học, người này còn là gương sáng điển hình cho người khác, hẳn là sẽ không giống anh nghĩ, cố ý gọi anh là chồng nhỉ?
“Có phải chúng ta sẽ bỏ trái tim kia vào lò nung không?” Thẩm Thứ xem phim cũng từng thấy qua nên biết một chút.
Úc Tùng Niên vui vẻ: “Phải đợi nó khô đã, sau đó tô màu, cuối cùng mới có thể bỏ vào lò nung. Còn phải canh lửa cả đêm, qua đến ngày thứ hai mới có thể biết có được hay không.”
Nghe trình tự phức tạp này, Thẩm Thứ khó xử nghĩ nghĩ đến lịch trình của mình: “Những bước khác thì anh có thể dành thời gian để làm, nhưng anh không chắc là mình có thể thức cả đêm hay không nữa.”
Úc Tùng Niên cười cười nhéo nhéo đầu ngón tay anh: “Không cần vội như vậy, thứ như đồ sứ vốn là càng chậm càng tốt.”
“Với lại, có em ở đây mà.” Làm sao cậu nỡ để Thẩm Thứ thức cả đêm.
Còn nhiều thời gian, bọn họ còn nhiều thời gian để làm cho xong trái tim này.
Cho dù lần đầu không thành công thì cũng còn rất nhiều, rất nhiều lần sau.
Tuyết đã ngừng, trên cây ở trường học treo đầy đèn, có thể là vì ngày lễ nên trong sân trường rộn rộn ràng ràng, khá là náo nhiệt.
Úc Tùng Niên dẫn Thẩm Thứ tới lễ đường nhỏ trong trường học. Khoa điêu khắc và các khoa nghệ thuật khác đang tổ chức hoạt động cho đêm Giáng sinh.
Nói là hoạt động chứ thật ra là tiệc tùng.
Trên sân khấu có dàn nhạc và ca sĩ, dưới khán đài có sân khiêu vũ và bia.
Úc Tùng Niên bung lụa chơi với các học sinh, không bao lâu đã bị các học sinh ồn ào bắt lên sân khấu hát. Úc Tùng Niên hào phóng lên sân khấu hát một bài tiếng Quảng Đông, bài “Linh hồn giao hòa” của Trương Kính Hiên.
Lúc hát, ánh mắt cậu không hề sai lệch mà nhìn Thẩm Thứ dưới đài.
Giọng hát trầm thấp, khúc hát yên bình, dùng lời hát và ca từ, âm thanh và ánh mắt trút xuống yêu thương ngập tràn.
Úc Tùng Niên không tỏ tình trên sân khấu. Sau khi hát xong bài hát liền lập tức quay về bên cạnh Thẩm Thứ.
Cậu rất ít khi nói yêu hay thích, nhưng mỗi một cái ôm, mỗi một ánh mắt rơi trên người Thẩm Thứ đều giống như đang nói em yêu anh.
Trước khi các học sinh ồn ào hơn, Úc Tùng Niên kéo Thẩm Thứ tránh ra ngoài.
Rốt cuộc nơi có thể đi dạo trong trường vào giờ này vẫn chỉ có sân chơi. Bọn họ giống như mỗi một đôi tình nhân trong trường, dạo bước dọc theo lối đi của sân chơi.
Thời gian hệt như đang quay ngược lại, Thẩm Thứ như được trở về thời đại học. Điều khác biệt chính là hiện tại người bên cạnh anh chính là người mà anh yêu nhất, người anh muốn bầu bạn cả đời.
Tuyết lại rơi xuống, lần này hai người bọn họ đều không có dù.
Nhưng bằng nhiệt độ của hai người, dường như tuyết cũng không quá lạnh nữa.
Úc Tùng Niên hôn lên tuyết trên chóp mũi Thẩm Thứ, nhét một lá thư tình vào túi Thẩm Thứ.
“Hiện tại không nên xem, chờ về nhà hẵng đọc.” Úc Tùng Niên nhỏ giọng nói.
Thẩm Thứ nói ‘được’. Đúng vậy, anh biết thứ Úc Tùng Niên đưa anh là cái gì.
Là thứ anh đã chờ rất lâu, nhưng lại đến rất đúng lúc.
Vừa là bí mật trong năm tháng quá khứ dài đằng đẵng, vừa là thứ sẽ không ngừng có được trong hiện tại và tương lai.
Là lá thư tình, cũng là tình yêu.
Là điều lãng mạn nhất.
Thẩm Thứ giấu thứ trong tay vào túi áo âu phục, để nó ép thật sát vào trái tim.
Trong tiếng chuông đêm Giáng sinh, Úc Tùng Niên cong mi mắt, bông tuyết trên đuôi mắt đang cười của cậu rơi xuống, bị gió cuốn đến bên môi Thẩm Thứ.
“Đi thôi, chúng ta phải đi đến nơi tốt hơn.”
“Thư tình”
Đó là một bức tranh, câu chữ không nhiều, trang giấy ngả vàng, lúc mở ra còn ngửi thấy mùi mực nước.
Bút máy miêu tả gương mặt tươi cười lúc mười chín tuổi của Thẩm Thứ.
Có thể là người vẽ đã mang theo vô vàn yêu thương mơ màng, hoặc đây là dáng vẻ Thẩm Thứ cười với cậu mà cậu tận mắt nhìn thấy.
Câu chữ rất đơn giản, không giống một bức thư tình mà giống một bức thư hơn.
Bức thư của Úc Tùng Niên năm mười chín tuổi viết, Thẩm Thứ hai mươi chín tuổi đã nhận được.
“Mua vé máy bay đến thành phố của anh, em hy vọng lúc em bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ không bị dọa.
Mấy ngày trước là lần đầu tiên em thử làm tượng. Em nghĩ rằng mình đã rất quen thuộc với dáng vẻ của anh, có thể làm ra một bức tượng giống anh.
Đáng tiếc là đều thất bại.
Em đang nghĩ, nếu như có thể nhìn thấy anh, có phải em sẽ làm tốt hơn không?
Hình bóng trong trí nhớ luôn có sai lầm.
Em muốn gặp anh.
Dù chỉ một lần thôi cũng được.”
Hoàn.