- Ân, ta là Lệ Khẩm là thân cận của Đắc Kỷ nương nương.
- Vậy ta sẽ gọi ngươi là Khẩm Tiểu Ca.
Khẩm Tiểu Ca vì sao tên lại xấu như vậy, Lệ Khẩm không dám chê nên chỉ cười miễn cưỡng gật đầu, lại chuyển chủ đề Ngọc Khánh hỏi tên bài hát Lệ Khẩm vui vẻ chủ nàng hát bài đó cả hai mới gặp giống như tỷ muội lâu năm mà nói chuyện vui vẻ vô cùng. Ngọc Khánh cảm thấy ngồi một liền buồn chán liền rủ Lệ Khẩm đi chơi, cả hai vui chơi Lệ Khẩm thấy trên tóc nàng có lá cây tốt bụng lấy xuống nàng Ngọc Khánh liền đỏ mặt.
- Nương nương sao mặt người lại đỡ như vậy ngài bệnh sao?
Lệ Khẩm nhìn mặt nàng đỏ chát y chang bị bệnh quan tâm hỏi han nàng, nhận lại cái lắc đầu Lệ Khẩm không hỏi nữa. Đi nhiều nơi Lệ Khẩm cảm thấy chán, Ngọc Khánh như vậy liền quyết định đi về, trên đừng đụng độ người của Dương Tiễn, Natra, Hao Khuyên Khuyển và Thổ Hành Tôn, nói qua lại vài câu bốn người bay vô đánh nhau Lệ Khẩm và Natra ngồi nhìn, Natra ngẩng đầu nhìn Lệ Khẩm quen mắt cả hai nhận ra nhau.
- Mọi người mau dừng tay đi.
Natra hét lên, tất cả ngừng đánh nhau Ngọc Khánh ngừng tay liền bị Dương Tiễn chưởng một chưởng phun máu liền rơi xuống may mà có Lệ Khẩm chụp lấy nàng, đặt Ngọc Khánh ngồi xuống đất bỏ viên thuốc vào miệng nàng kêu nàng vận công, Y tiến Natra nói:
- Thật có duyên!
- Tiên nhân lần trước đa tạ cứu giúp.
Natra hằng lễ cảm tạ Y thêm lần nữa, liền xoay người giới thiệu Y cho ba người kia biết cả ba đều khen Y khuôn mặt tuấn tú, phong lãng kia làm các hắn ngưỡng mộ vô cùng, Dương Tiễn cùng Khuyên Khuyển, Thổ Hành Tôn cũng hành lễ với Y, Natra nói:
- Tiên nhân không biết lần trước ngài đã nói gì với ta không.
- Ta nói gì?
- Ngài đã bảo nếu có gặp lại ngài sẽ giúp Tây Kỳ chúng ta, ngài thật sự quên rồi sao?
- Ta không nghĩ là sẽ gặp lại ngươi nhanh như vậy, chỉ mất có một ngày hai ta liền gặp lại, chuyện này ta sẽ giúp các ngươi nhưng ta không quy thuận Tây Kỳ các ngươi.
Khó hiểu thật khó hiểu, cả bốn người họ nhìn nhau rõ ràng tiên nhân này nói giúp họ mà không quy thuận Tây Kỳ, Dương Tiễn mở lời nói:
- Vậy đa tạ tiên nhân giúp đỡ, bọn ta sẽ quay về báo với ẩm với Hầu gia cản tạ người, tiên nhân cho tạ hạ quý tánh.
- Tiểu Ca, ta là Tiểu Ca, các ngươi có thể đi.
- Vậy bọn ta đi, Natra mau ngươi đến bắt Ngọc Khánh đi.
Natra định bước đến bắt lấy Ngọc Khánh liền bị nội công của nàng hất xa, nhìn Lệ Khẩm khó hiểu.
- Nàng đang vận công, nàng là của ta các ngươi không được bắt.
Lệ Khẩm biết rõ họ muốn nói gì thêm nên làm bộ thanh cao nói:
- Sắc trời đã tối các ngươi mau quay về đi, Tỳ Bà tinh này để bon tôn giải quyết.
Nghe Lệ Khẩm nói như vậy bọn tạm tin liền bỏ đi, Lệ Khẩm thấy họ đã đi liền thở phào nhẹ nhõm đi đến bên cạnh Ngọc Khánh gọi.
- Ngọc Khánh...như thế nào? Đã ổn hơn chưa.
Dứt lời Ngọc Khánh liền mở mắt, sắc mặt hồng hào trở lại vui cười với Y.
- Tiểu Ca thuốc của ngươi thật tốt công lức của ta lại tăng thêm một bật rồi, có thể hay không cho ta biết ngươi tạo nó ra làm sao không?
- Ta không biết nữa, bọn ta hai ta về thôi.
Ngọc Khánh nghĩ hắn đã không muốn cho nàng biết thì thôi không hỏi nữa, liền đi chuyển pháp thuật đưa cả hai về trước cổng Doanh Trại. Lính gác cổng thấy nàng liền hành lễ, Lệ Khẩm cùng nàng vào doanh trại tạm biệt nhau rồi ai về phòng nấy. Sáng giờ đi cũng mệt Lệ Khẩm vào phòng liền thấy Tô Đắc Kỷ bộ dạng cọc cằn ngồi ăn cơm một mình trên bàn là bao nhiêu sơn hào hả vị nàng không ăn chỉ chung tình ăn cơm không.
Thấy Lệ Khẩm nàng lập tức nổi giận định không cho Y ăn cơm, Lệ Khẩm ngồi đối diện nàng than đó Tô Đắc Kỷ không hiểu sao lại kêu Y dùng, lúc nãy còn nghĩ là cho Y nhịn cơ mà, đợi Y ăn uống xong và tắm rửa sạch sẽ, đợi Lệ Khẩm nằm lên giường Tô Đắc Kỷ nằm bên trong hỏi:
- Từ trưa đến giờ ngươi đi đâu?
Nhìn bộ dạng hết sức nghiêm túc của Tô Đắc Kỷ, Lệ Khẩm xanh mặt lắp bắp trả lời nàng.
- Ta...ta bồi Ngọc Khánh nương nương dạo chơi.
- Bổn cung cho ngươi đi sao? Tại sao không bồi ta mà lại là muội muội của ta?
Tô Đắc Kỷ căm phẫn nhìn Lệ Khẩm nàng đã nói là không được bước ra khỏi doanh trại rồi mà sao Y lại lì như thế cơ chứ, lại dám bỏ mặc nàng bồi muội muội nàng đi chơi sao, nàng thật khó chịu mà. Lệ Khẩm cuối đầu nhận lỗi Tô Đắc Kỷ không nói gì nằm xuống xoay lưng với Y mà ngủ. Không nói gì Lệ Khẩm quay mặt nhìn tấm lưng nàng nhắm mắt ngủ.
Sáng mới thức dậy Tô Đắc Kỷ đã nằm gọn trong lòng Y, nhìn người trong lòng Dương Lệ Khẩm cảm thấy ấm áp vô cùng hôm nay tranh thủ chuẩn bị mọi thứ để chuộc lỗi với nàng a, trộm hôn khẽ vào tóc nàng rồi rời khỏi giường, Lệ Khẩm gửi mặt vệ sinh miệng xong rồi thay y phục khác với những hôm trước hôm nay Lệ Khẩm một thân xám xịt, đi đến ngự thiện phòng kêu họ chuẩn bị bữa sáng cho nàng Y tranh thử tí thời gian lấy nước ám để sẵn cho nàng. Bữa sáng mới làm xong Y kêu nàng thức.
- Sau hôm nay ngươi lại có lòng chuẩn bị mọi thứ cho bổn cung vậy hả?
Tô Đắc Kỷ khẽ cười nhìn mọi thứ, mặc y phục vào Tô Đắc Kỷ vẫn là không ngại khi thay đồ có mặt Lệ Khẩm ở đây mỗi lần như vậy Lệ Khẩm liền xịt máu mũi, hôm nay khi thấy nàng chuẩn bị thay y phục, Y nhanh chống ra ngoài đống cửa lại đợi khi nàng thay xong liền mở cửa vào đều đó khiến nàng khó chịu.
Sao khi thưởng thức bữa sáng cả hai liền trở về nhà riêng của Tô Đắc Kỷ.