- Tiên nhi...
- Bổn cung đã nói ngươi không được kêu ta bằng cái tên đó nữa, còn kêu nữa ta cắt lưỡi ngươi!
Lệ Khẩm bức xúc cãi lại.
- Chẳng phải là tên thôi sao kêu như nào mà chả được.
Tô Đắc Kỷ thôi không nhìn Dương Lệ Khẩm nữa trực tiếp đi đến bên Y vương tay lên bóp càm Y, cảm nhận sự đau đớn Lệ Khẩm ríu rít xin tha mạng.
- Ngươi tên họ?
Tô Đắc Kỷ buông tay, ngồi cách xa Lệ Khẩm hai cái ghê mắt không nhìn Lệ Khẩm tay cầm ly rượu nhỏ uống cạn.
- Dương Lệ Khẩm, 27 tuổi cao 1m78, sở thích là đi đến những nơi xinh đẹp tạo thuốc, không yêu ai hiện đang độc thân, xin hết.
- Bổn cung hỏi tên ngươi, đừng trả lời những thứ không liên quan đến, ngươi tạm thời ở lại nơi này của ta đi.
Mắt thấy nàng muốn đi Lệ Khẩm gấp gáp hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Ta về Triều Ca!
'xẹt' một tiếng Tô Đắc Kỷ biến khỏi đó, căn phòng lớn hiện chỉ còn Lệ Khẩm ở đó đảo mắt một lượt căn phòng Lệ Khẩm quyết định ngủ một giấc.
Kể thì cũng kì thực Tô Đắc Kỷ được người trong nhân gian kể ra rằng nàng ta là một người hoang dâm tàn ác là kẻ được người khiếp sợ hơn cả Trụ Vương, nhưng nàng được người trong nhân gian nói rằng ở tuổi 16 Tô Đắc Kỷ ngoan hiền thục nữ, ăn nói hiểu rộng là con nhà gia giáo của Tô gia có rất nhiều nam nhân đến cầu thân đều được nàng tỏ ý từ chối vì nàng có một mối tình cùng nam nhân Bá Ấp Khảo con trai Tây Bá Hầu ( Cơ Xương) cả hai có mối tình sâu đậm nhưng vẫn thời gian Trụ Vương tham mê sắc đẹp của nàng nên lập làm phi, nàng giết hại bao người, hồ ly xúi giục Trụ Vương làm bao nhiêu đều ác, nàng ta từ trước đến nay vẫn chưa ai là không biết chỉ cần nói họ Tô người trong nhân gian lập tức nói ra tên Tô Đắc Kỷ.
Nói đến độ độc ác, trong ánh mắt của nàng chưa bao giờ tha cho bất cứ người nào nếu mà làm nàng ghét thì người đó nhất định sẽ không yên thân a.
Ngủ một giấc tới sáng, Lệ Khẩm tỉnh dậy vương vai mạnh một cái lắc lắc cái cổ nghe một cái 'rụp' Lệ Khẩm bò xuống giường, nhớ tới cái gì đó sắc mặt của Y nheo lại.
- Ui trời,ta làm biết nơi nào để vs vậy đây, Tiên nhi thúi tha nga.
Tiếng la của Lệ Khẩm khiến cho người bên cạnh giật mình thức dậy bực dọc tán vào đầu Y một cái thật mạnh.
- Nha đầu ngươi muốn chết à?
Lệ Khẩm uất ức xoa đầu nói:
- Người ta mới tới nhà xí ở đâu còn không biết ngay một bộ đồ cũng chẳng có để mặc a, ngươi không cho một bộ thì thôi còn đánh người ta.
Tô Đắc Kỷ trèo qua người Y bước xuống giường đưa tay lên miệng ngáp nhẹ một cái thục nữ.
- Lệ Khẩm ngươi sáng sớm đã la làng như vậy không biết bổn cung nằm bên cạnh sao?
Tô Đắc Kỷ liếc sang Lệ Khẩm nói:
- Còn to gan dám mắng tên bổn cung ngươi thật là muốn chết sớm phải không?
Tô Đắc Kỷ trừng trừng mắt nhìn về phía Dương Lệ Khẩm, sát khi bao quanh căn phòng, Lệ Khẩm khẽ nhìn sang nàng bất gặp ánh mắt của nàng liền sợ hãi né tránh.
- Đắc Kỷ nương nương tha mạng, thảo dân ngu xuẩn thiếu điều không biết suy nghĩ nên mới nói năng vô lễ như vậy.
Tô Đắc Kỷ ngồi trước gương búi lại tóc chứng tỏ là người đã thành gia lập thất, ánh mắt nhìn từ trong gương phẳng chiếu lại hình ảnh Dương Lệ Khẩm ngồi trên giường, miệng nói tha mạng nhưng lại nhắm mắt bình thản tiếp tục ngủ trên giường.
Ôn hòa tiến lại gần Lệ Khẩm nàng vương tay tán mạnh vào đầu Y, Lệ Khẩm bị đau lập tức bật dậy la oai oán.
- Ta nói ngươi ngươi là nữ nhân sao lại mạnh bạo vậy không biết, còn tán vào đầu ta nữa ta lập tức bỏ đi.
- Ngươi dám bỏ đi.
- Dương Lệ Khẩm ta cái gì mà không dám!
Khoảng 1 canh giờ sao Lệ Khẩm được chỉ chỗ vs đàng hoàng sạch sẽ, Tô Đắc Kỷ lại cho nàng một bộ đồ của nam nhân, thắc mắc trong đầu nhưng vẫn thay cái đã. Thay xong y phục nam trang Lệ Khẩm trong tuân tú vô cùng khiến cho Tô Đắc Kỷ nhìn Y có chút mê mẩn.
- Sao hả?
Lệ Khẩm nhìn mình trong chiếc gương đồng không khỏi khen ngợi Y là gái cũng đẹp mà giả nam lại đẹp hơn, nhìn Tô Đắc Kỷ nhìn mình mê mẩn như vậy không khỏi đắc ý.
- Bình thường.
Nghe được lời nói không như ý mình Lệ Khẩm bĩu môi.
- Bình thường mà sao ngươi lại nhìn ta tới như vậy chứ.
Tô Đắc Kỷ chột dạ, cả hai mặt một thân bạch y tương đối giống nhau, đưa Lệ Khẩm đến tiên cảnh, Lệ Khẩm bên cạnh Tô Đắc Kỷ luôn luyên thuyên về những việc mình ở thế giới khác này nọ mới đầu thì nàng không tin lắm nhưng Lệ Khẩm kiên quyết như vậy làm nàng hơi tin một chút lại tiếp tục luyên thuyên và khoe khoang bản thân này nọ.
- Nói ngươi nghe, bản thân ta ở hiện đại là một bác sĩ tài giỏi ai ai cũng biết a.
- Ngươi làm sao lại tới được đây?
- Kể lại ta cũng đáng thương thật, bản thân là bác sĩ giỏi vì ham vui đi tiệc say xỉn vô tình đụng trúng người khác khi thức dậy đã phát hiện mỹ nhân ban cạnh nha~.
Nói xong trên miệng Lệ Khẩm có ý cười rộ.
- Đắc Kỷ nương nương, ta và ngươi gặp nhau là duyên dù gì ta cũng không có chỗ ở hay là nàng cho ta ở bên cạnh ngươi được không?
Lệ Khẩm nhìn nàng có chút cầu khẩn cả van xin nhìn vào ánh mắt của Y nàng có chút mèm long vô thức gật đầu.
- Sau này có thể gọi ta là Tiên nhi.
- Cám ơn ngươi.